Lúc Vương Trường Nguyệt đi vào chuồng ngựa, Vương Trường Sinh đang cùng Vương Minh Ngạn nói chyện phiếm.“Ồ, ca ca đã trở về.”Vương Trường Nguyệt nhìn thấy Vương Trường Sinh, khuôn mặt nhỏ non nớt lộ ra vui mừng.
Rất nhanh đã chạy tới chỗ Vương Trường Sinh.“Trường Nguyệt, ngươi đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận té.”Vương Trường Sinh thấy Vương Trường Nguyệt chạy đến hắn, bước nhanh đi tới.Vương Trường Nguyệt bổ nhào vào lòng Vương Trường Sinh, mặt mày hớn hở: “Ca ca, ngươi đã đi đâu? Tại sao lâu như vậy không trở về?”Vương Trường Sinh cưng chiều xoa đầu Vương Trường Tuyết, nhịn không được nhéo má phải mũm mĩm của nàng, cười nói: “Ca ca có việc tư cần xử lý.
Biết ngươi thích ăn ngọt, đây là Hồng tảo cao cùng Hà hoa tô ta mua cho ngươi.”Hắn lấy ra một cái bao giấy dầu, đưa cho Vương Trường Tuyết.“Đều đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng nhéo mặt ta.
Tam thập ngũ thúc cùng Tam thập lục cô đều nói ta béo, ta chính là bị ngươi vỗ béo.”Vương Trường Nguyệt day day mặt, thầm oán nói, nhận lấy bao giấy dầu.Vương Trường Sinh nghe vậy khẽ cười không thôi.
Vương Trường Nguyệt thật sự rất thích ăn đồ ngọt, hơn nữa nàng lúc còn bé rất mũm mĩm, rất nhiều người nói nàng béo, khiến nàng thật mất hứng.Vương Trường Nguyệt lấy ra một món điểm tâm màu đỏ đưa cho Vương Minh Ngạn rồi nhẹ nhàng nói: “Nhị thập tam thúc, cho ngươi.”Vương Minh Ngạn lắc đầu cười nói: “Ngươi ăn là được rồi, ta ăn sau.”“Nhị thập tam thúc không ăn.
Ca ca, ngươi ăn.”Vương Trường Nguyệt không nói gì, lấy bánh đậu đỏ nhét vào miệng Vương Trường Sinh.Bánh táo đỏ có vẻ rất ngọt, Vương Trường Nguyệt miệng nhỏ cắn một cái, sắc mặt lộ ra thần sắc thõa mãn.Nàng cười ngọt ngào: “Ngọt quá! Ăn ngon thật.”“Ngươi đừng chỉ biết ăn, hôm nay học cái gì?”Vương Trường Tuyết bỏ nửa cái Hồng tảo cao còn lại vào miệng, có chút mơ hồ nói không rõ: “Hôm nay Bát thúc công giảng trận pháp.
Bát thúc công mời Nhị thập nhất thúc đến, để cho hắn bố trí một cái Mê trung trận nhỏ.
Tam thập ngũ thúc đứng phía trước ta, ta không nhìn thấy rõ, trận pháp rất thú vị.”Vương Trường Sinh gật đầu, dặn dò nói: “Nghe giảng thật kĩ, Bát thúc công đã lớn tuổi.
Vì vậy ngươi không được quấy rối Bát thúc công.”“Biết rồi.
Ta cũng không phải là Thanh Trạch.
Tiểu tử đó lần trước quấy rối Giảng đạo đường, bị Tam ca đánh một trận, mông đều nở hoa rồi.”Thanh Trạch mà Vương Trường Tuyết nói là con cả của Vương Trường Tinh, tam linh căn.
Vương Trường Tinh có hai con trai, nhưng không có linh căn, đã đưa đi đến thế tục giới.Vương Trường Tinh hy vọng Vương Thanh Trạch có thể thành tài, ngày thường đối với Vương Thanh Trạch mười phần nghiêm khắc.
Vì để kiếm nhiều linh thạch, hắn rất ít khi về nhà, cơ bản đều ở lại trong điếm, mấy tháng mới trở về một lần.Lưu Nhạc Vân có vẻ rất cưng chiều Vương Thanh Trạch, ngay cả mắng một câu cũng không nỡ, đừng nói là đánh.Thời gian trước, Vương Thanh Trạch đã từng chống đối các tộc lão ở học đường, gây nhiễu loạn trật tự học đường.
Vương Trường Tinh biết được việc này, tức giận đến chết khiếp, suốt đêm chạy về nhà, đánh Vương Thanh Trạch gần chết.
Vương Thanh Trạch lần này mới thành thật không ít.Vương Minh Ngạn cười nói: “Trường Tinh thường xuyên không có ở nhà, ngay cả Nhạc Vân cũng không mắng hắn một câu.
Hiện tại Thanh Trạch dám ở học đường quấy rối, quản giáo không nghiêm, tương lai không chừng sẽ ở bên ngoài khi nam phách nữ.
Con không dạy, lỗi tại cha.
Trường Tinh giáo huấn Thanh Trạch một chút, nhưng hắn xuống tay thật quá độc ác.
Nếu Tam ca cùng Tứ ca không lôi kéo, Thanh Trạch e là sẽ không đơn giản chỉ là cái mông nở hoa như vậy.”“Đúng vậy, Thanh Trạch bây giờ vẫn còn đang đứng để học.”Lúc trước Vương Thanh Trạch chưa có kiểm linh căn, Vương Trường Tinh đã thay Vương Thanh Trạch tích góp từng tí một linh thạch.
Hắn ít ăn kiệm dùng vì muốn tiên đồ Vương Thanh Trạch có thể tiến xa hơn.
Vương Thanh Trạch ở học đường quấy rối, Vương Trường Tinh có phản ứng gay gắt như vậy, Vương Trường Sinh cũng có thể hiểu được.“Ca, ngươi thả Lân