Vang lên tiếng cầm dồn dập, một đạo âm ba mênh mông màu lam bay ra.Oành đùng đùng!Phủ ảnh màu đỏ đánh vỡ nát âm ba màu lam, tự thân nó cũng vỡ vụn.Vong Trần hoà thượng muốn công kích Uông Như Yên, hơn mười đạo hoả trụ thô to bay thẳng đến Vong Trần hoà thượng, tốc độ cực nhanh.Vong Trần hoà thượng nhíu nhíu đầu mày, rất nhanh gõ mõ trong tay.
Một trận âm ba màu vàng bay ra, hoả trụ màu đỏ giao kích với âm ba màu vàng, giống như đánh vào tường đồng vách sất vậy, biến mất vô tung vô tích.“Viêm đạo hữu? Sao lại thế này? Tộc nhân của ngươi sao lại công kích bần tăng?”Vong Trần hoà thượng hoà thượng kiềm chế tức giận, nhíu mày nói.Viêm Lịch hơi sửng sốt, vội vàng truyền âm cho tộc nhân, nhưng không nhận được đáp lại.Trên Hoả Ưng đảo, hơn mười Kim Đan kỳ Man tộc vẻ mặt tức giận.
Một gã trung niên cao to vạm vỡ cầm một mặt trận bàn màu đỏ, đánh từng đạo pháp quyết vào mặt trên.Ở trong mắt hắn, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên là đồng bạn, Viêm Lịch và Vong Trần hoà thượng là kẻ địch của hắn.Ảo thuật không chỉ làm cho người ta lâm vào ảo cảnh, cũng có thể chế tạo nên giả tượng.“Trợ địch phản ta, còn không mau tỉnh lại?”Vong Trần hoà thượng hét lớn một tiếng, thanh âm như hồng chung, quanh quẩn bên tai không dứt.Hơn mười người Man tộc nghe thấy được thanh âm này, chợt khôi phục thanh tỉnh.Cổ tay Vong Trần hoà thượng nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, phật châu trên tay chợt bay ra.
Bên ngoài phật châu sáng lên vô số phù văn, phạn âm vang lên từng trận, sau đó chợt biến mất không thấy.Ngay sau đó, đỉnh đầu Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sáng lên một trận kim quang, hiện ra một chuỗi phật châu mênh mông.
Nháy mắt hạ xuống, trói Vương Trường Sinh và Uông Như Yên lại.Thấy một màn như vậy, Vong Trần hoà thượng nhất thời mừng rỡ.
Chuỗi phật châu này gọi là Khoá linh châu, là một món thông thiên linh bảo phỏng chế phẩm, có thể giam cầm pháp lực của kẻ địch.Viêm Lịch hét lớn một tiếng, bên ngoài thân toát ra một mảng lớn hoả diễm màu đỏ.
Hai tay nắm chặt cự phủ, bổ về hướng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Xẹt xẹt!Một đạo hồng quang thật lớn xẹt qua phía chân trời, dẫn theo ngập trời sóng nhiệt.
Chuẩn xác bổ vào người vta và Uông Như Yên, hai người hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.Ảo ảnh linh thuật!Bọn họ nhìn thấy Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, hoá ra chỉ là ảo ảnh.
Người thật không biết ở nơi nào.Chợt vang lên tiếng đàn dồn dập, lớp màn màu đỏ xuất hiện một lỗ hổng.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên theo lỗ hổng bay vào.Ánh mắt của hơn mười Kim Đan kỳ Man tộc dại ra, bọn họ đã trúng ảo thuật.Vong Trần hoà thượng và Viêm Lịch vạn vạn không ngờ tới được, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sẽ lẻn vào bên trong Hoả Ưng đảo.
Dùng trận pháp bọn họ bố trí để đối phó bọn họ.Không đợi mười tên Man tộc Kim Đan kỳ khôi phục thanh tỉnh.
Khí tức của Uông Như Yên chợt tăng vọt, hai ngón tay giữ lấy dây cầm huyền, sau đó buông tay.
Một đạo âm ba thật lớn thổi quét ra, lấy khí thế như tia chớp xẹt qua thân thể bọn họ.Hơn mười Man tộc Kim Đan kỳ ngã xuống, ánh mắt dại ra, lục phủ ngũ tạng bị âm ba chấn vỡ nát.Uông Như Yên ngồi xếp bằng trên mặt đất, lẳng lặng đàn tấu.
Vương Trường Sinh nhặt lên trận bàn, đánh