Thân thể Viêm Lịch giống như một tấm giấy mỏng, bay ngược ra ngoài, sắc mặt trướng đỏ phừng, phun ra một mồm máu tươi.Hắn còn chưa rơi xuống đất, hư không trên đỉnh đầu đã nổi lên một trận gợn sóng.
Một cự chưởng màu lam lớn hơn mười trượng chợt xuất hiện trên đỉnh đầu hắn.
Cự chưởng được bao bọc bởi hồ quang màu lam, là linh thuật Tru linh chưởng.Viêm Lịch phản ứng rất nhanh, muốn tránh đi.
Dưới thân chợt hiện ra một mảng lớn bụi gai màu xanh, cuốn lấy hai chân hắn.
Gai nhọn của bụi gai màu xanh không thể đâm xuyên được làn da của Viêm Lịch.Viêm Lịch há mồm phun ra một đoàn hoả diễm màu đỏ, dừng ở bên trên bụi gai màu xanh.
Bụi gai màu xanh phát ra một tiếng tê minh thống khôt, gãy mở ra.Một cỗ âm ba màu lam chợt loé tới, xẹt qua thân thể Viêm Lịch.Viêm Lịch cảm thấy cảm xúc chợt trở nên rất tệ.
Hẳn cảm thấy mình phải chết không thể nghi ngờ, thế giới này cũng không có gì để hẳn lưu luyến.Oành đùng đùng!Cự chưởng màu lam chụp lên trên người Viêm Lịch, một mảng lớn hồ quang màu lam bao phủ thân thể Viêm Lịch.Vương Trường Sinh khoát tay, bắ n ra một đạo kim quang.
Nháy mắt trướng đại, hoá thành một con dấu thật lớn màu vàng, hung hăng nên xuống.Đất núi rung chuyển, cả toà Hoả Ưng đảo kịch liệt rung động.Ngay sau đó, toà núi lửa xa xa chợt bạo liệt phun trào.
Viêm Lịch từ bên trong bay ra, khí tức của hắn uể oải, trên người chằng chịt vết thương, máu chảy không ngừng, trong mắt tràn đầy thần sắc oán độc.Nếu không phải thời điểm sấm thiên hư động, hắn có được một tấm Thế kiếp phù, hắn đã chết rồi.Thế kiếp phù chỉ dùng được một lần.
Dùng một lần, thì không còn nữa.Hai tay hắn chà xát vào nhau, trên tay đột nhiên sáng lên một trận hồng quang.
Một cây trường cung có hồng quang lưu chuyển không ngừng xuất hiện trong tay hắn.Trên thân cung có khắc đồ án cá voi rất sống động, Phục kình cung, dùng gân cốt của yêu thú bậc bốn Phiên hải kinh để luyện hoá thành.Tay trái hắn cầm cung, tay phải cầm về hướng hư không kéo.
Hồng quang chợt loé, hồng quang lưu chuyển không ngừng, cung tên màu đỏ xuất hiện trên tay hắn, giương cung cài tên.“Vù vù vù”, vang lên vài tiếng xé gió.
Bốn mũi tên màu đỏ được bắ n ra, hoá thành tứ đạo hồng quang, bay thẳng đến Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Nơi nào hồng quang đi qua, hư không đều vang lên một trận tiếng xé gió chói tai.
Hư không vặn vẹo biến hình, giống như bị xé rách vậy.Tốc độ hồng quang rất nhanh, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đang định tránh đi, bên tai truyền đến một trận đinh tai nhức óc, giống như tiếng sư tử gầm gừ.
Hai người cảm giác màng tai đau đớn vô cùng, thức hải truyền đến một trận đau đớn.Hồng quang chợt loé, hai đạo hồng quang nháy mắt đến trước mặt Vương Trường Sinh.
Mặt đất chợt mọc lên một tường đất màu vàng, che chắn ở phía trước Vương Trường Sinh.“Phập” một tiếng, hai dạo hồng quang xuyên thủng tường đất màu vàng, Vương Trường Sinh cũng kịp phản ứng lại.
Toàn thân sáng lên một trận kim quang, cũng lấy ra một mặt thuẫn bài mênh mông màu lam.
Nháy mắt trướng đại, che ở trước người hắn.Oành đùng đùng!Thuẫn bài màu lam mỏng manh như giấy vậy, bị hai đạo hồng quang xuyên thủng qua, đánh lên trên ngực Vương Trường Sinh.
Vang lên tiếng kim loại va chạm vào nhau trầm đục.Thuẫn bài màu lam chắn đi không ít thương tổn, nếu không mũi tên màu đỏ đã sớm xuyên