Thanh Liên Chi Đỉnh

1415: Trùng Trùng Nghi Vấn


trước sau


Mười vạn trượng dưới đáy biển, một toà cung điện ngũ sắc sáng mờ, trên bảng hiệu viết ba chữ cái to “Kim lân cung”.

Hai gã thân tôm đầu người đứng thủ ở hai bên sườn cửa lớn.Trong đại điện, một gã nam trung niên mặc trường bào màu vàng ngồi ở chủ toạ, hơn mười hải tộc Nguyên Anh kỳ ngồi ở ghế san hô hai bên.Người nam trung niên là tộc trưởng Kim lân tộc, Nguyên Anh hậu kỳ.“Lão ca ca, ngài gọi nhiều người chúng ta tới như vậy, là có đại sự gì sao?”Một lão giả áo bào đen tai dài cười hỏi, trên cánh tay hắn có mấy cái vảy màu đen.“Chiến sự đã đánh lâu như vậy rồi, chúng ta đã đạt được không ít tài nguyên.

Nếu tiếp tục đánh tiếp, chỉ có thể tăng thêm thương vong.

Hải tộc chúng ta từ nhỏ lớn lên ở trong biển, đất liền không phải nhà của chúng ta, dù cho có cướp đoạt nhiều địa bàn hơn nữa, sớm muộn cũng sẽ bị Nhân tộc đoạt lại.

Nhân tộc cũng không phải chỉ có tu tiên giới Nam Hải, Bắc Cương và Trung Nguyên còn chưa có tham gia.

Chờ tu tiên giới Trung Nguyên và Bắc Cương nhúng tay vào, đến lúc đó muốn rút lui cũng phiền toái.”Lời này của Kim Ngọc Lân rơi xuống, mọi người xôn xao hai mặt nhìn nhau.

Bọn họ chưa từng nghe nói đến chuyện này.Đại chiến lần này, bọn họ nắm được năm hải vực trong tay, đoạt được số lượng tài nguyên khổng lồ.


Nhân tộc không ngăn được bọn họ.

Tình hình trước mắt là bọn họ chiếm thế thượng phong, lại bảo bọn họ lui binh? Bọn họ có chút không tình nguyện.Bọn họ còn muốn tiến công trên toàn diện, tăng thêm viện binh.Lão giả áo bào đen nhướng mày nói: “Lão ca ca, đang đánh êm đẹp, chúng ta lại đang chiếm thế thượng phong, vì sao phải lui binh? Vâng, đúng là Hải tộc chúng ta căn cốt ở đáy biển, nhưng không ảnh hưởng chúng ta đến đất liền sinh sống phát triển.

Nếu tu tiên giới Trung Nguyên và tu tiên giới Bắc Cương trợ giúp, chúng ta đến lúc đó hẵng lui binh cũng không muộn.

Tộc nhân của chúng ta trốn về biển, Nhân tộc dám đuổi theo sao? Độn thuỷ thuật của Hải tộc chúng ta nếu xưng thứ hai, ai dám xưng thứ nhất?”“Đúng vậy! Lão ca ca, tu tiên giới Bắc Cương và tu tiên giới Trung Nguyên còn chưa trợ giúp Nam Hải, không cần phải lui binh nhanh như vậy.

Ngoài ra, Yêu tộc Đông Hoang đã bàn bạc cùng chúng ta, bọn họ cuốn lấy Nhân tộc Đông Hoang, cho dù tu tiên giới Bắc Cương và tu tiên giới Trung Nguyên trợ giúp, cũng sẽ không có quá nhiều viện binh.”“Đúng vậy! Lão ca ca, chúng ta đã bàn tốt với Yêu tộc Đông Hoang là cùng tiến cùng lùi.

Tu tiên giới Bắc Cương và Trung Nguyên cách tiền tuyến rất xa, cho dù có đại hình truyền tống trận, cũng phải tốn ít nhất một năm rưỡi.

Càng không có khả năng truyền tống đến tiền tuyến.”Những người khác đều lên tiếng phản đối, bọn họ không muốn rút lui.Vừa nếm được ngon ngọt, ai sẽ nguyện ý từ bỏ? Đừng nói đùa nữa! Nếu không phải Kim Ngọc Lân có uy vọng rất cao ở Hải tộc, những người khác đã sớm không khách khí với hắn rồi.Kim Ngọc Lân cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Cùng tiến cùng lùi? Lời này các ngươi cũng tin? Không lừa gạt các ngươi, tu tiên giới Bắc Cương đã động thủ với Yêu tộc Đông Hoang.

Yêu tộc Đông Hoang không thể tác chiến trên cả hai mặt trận, bại lui co rút lại binh lực.

Chiến trường Đông Hoang đã chiến bại, dẫm vào vết xe đổ của hơn trăm năm trước!”“Cái

gì? Tu tiên giới Bắc Cương động thủ với Yêu tộc Đông Hoang? Tin tức có đáng tin không?”“Không thể nào! Yêu tộc nhanh như vậy đã tan tác? Tu tiên giới Bắc Cương tham chiến nhanh như vậy sao?”Sắc mặt Kim Ngọc LÂn ngưng trọng, cười lạnh nói: “Tin tức là nội bộ chúng ta ở nội tuyến Yêu tộc truyền đến.

Hừ, Yêu tộc Đông Hoang thu mình lui lại, còn không thông báo cho chúng ta biết, không phải là hi vọng Nhân tộc dời mục tiêu, trợ giúp Nam Hải tu tiên giới sao? Bọn họ tính toán cũng thật tốt.”Hải tộc đang có mặt ở đây sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

Bọn họ gặp phiền toái rồi, Yêu tộc Đông Hoang thua trận, Nhân tộc sẽ chuyển dời sự chú ý đến Nam Hải.


Đến lúc đó, bốn tu tiên giới là Đông Hoang, Nam Hải, Bắc Cương và Trung Nguyên cùng tụ tập lực lượng ở Nam Hải.

Vậy chỉ sợ bọn họ có trốn vào biển cũng không có tác dụng gì.“Chết tiệt, Yêu tộc Đông Hoang thật không biết xấu hổi.

Bọn họ làm như thế là trắng trợn phản bội.”“Đường cùng không thể không làm như vậy, trước tiên lui binh đi!”Lão giả áo bào đen chau mày hỏi: “Lão ca ca, ngươi gọi chúng ta đến đây, hẳn là đã có đối sách!”Những Hải tộc khác đều tập trung ánh mắt trên người Kim Ngọc Lân.

Sắc mặt Kim Ngọc Lân ngưng trọng, cất lời: “Nếu là lui binh lập tức, khẳng định không thể giải thích.

Chúng ta cướp bóc nhiều tài vật như vậy, khẳng định cần một tấm khiên để Nhân tộc trút giận.

Để cho Yêu tộc và Man tộc đón nhận lửa giận của Nhân tộc đi! Tìm cơ hội, gây hắn với Man tộc.

Xem đây là cái cứ để giảm bớt binh lực.

Nhất định phải bí mật, không thể lập tức lui binh, sẽ khiến người khác hoài nghi.”“Lão ca ca, năm đó ba tu tiên giới Nam Hải, Trung Nguyên và Bắc Cương cùng liên thủ khai phá Đông Hoang, cũng chỉ có thể chiếm cứ một phần địa bàn.

Lúc này tu tiên giới Bắc Cương và bảy đại tiên môn Đông Hoang liên thủ với nhau Yêu tộc đã lui lại.


Rất không bình thường!”Yêu tộc Đông Hoang có thể chiếm chứ hơn phân nửa lãnh thổ, đương nhiên có đạo lý của nó.

Điểm quan trọng nhất là bọn họ thống nhất điều động, không có bao nhiêu trânh luận.

Không giống Nam Hải, Man tộc, Hải tộc và Yêu tộc là ba chủng tộc, bên trong nhất định có tranh đấu.

Mỗi chủng tộc đều có tranh đấu, mâu thuẫn trùng trùng.

Nếu xét tổng thể, thế lực Hải tộc, Yêu tộc và Man tộc liên hợp cũng không bằng Yêu tộc Đông Hoang.Yêu tộc Đông Hoang có năng lực của một phương, tâm hướng về một chỗ.

Muốn đánh bại bọn họ, khó khăn rất cao..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện