Không qua bao lâu, Vương Thanh Sơn xuất hiện ở trước cửa một toà lầu các màu vàng cao chín tầng.”Tụ bảo lâu, đây là cửa hàng Thiên Phong thương minh mở, chủ yếu thu mua một chút nguyên liệu yêu thú.Yêu tộc tan tác, lượng lớn yêu thú trốn chạy vào trong quần sơn trùng điệp.
Tu sĩ Nhân tộc tiêu diệt Yêu thú, có được một bút phát tài.Vương Thanh Sơn đi vào Tụ bảo lâu, lầu một chủ yếu thu mua tài liệu yêu thú bậc một, nhân số không nhiều lắm.Đi lên tầng sáu, Vương Mạnh Ưởng đang nói chuyện phiếm với Hoàng Phú Quý.Trong khoảng thời gian này Hoàng Phú Quý tiêu diệt lượng lớn yêu thú cấp thấp.
Rất hiều tu sĩ cấp thấp bất mãn với hắn, có người cáo trạng với Nguyên Anh tu sĩ.
Mỗi lần Hoàng Phú Quý vận chuyển vật tư đều dâng lên một ít cống phẩm, hơn nữa còn hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.
Hoàng Phú Quý diệt sát yêu thú cấp thấp, xảy ra xung đột với bộ phận tu sĩ cấp thấp của bảy đại tiên môn, Nguyên Anh tu sĩ cũng sẽ không trách tội Hoàng Phú Quý.
Chỉ bảo hắn thu liễm một chút.Hoàng Phú Quý cũng thức thời, chiếm đủ thì ngừng.
Được Vương Thanh Sơn giới thiệu, Hoàng Phú Quý tiếp xúc với Vương Mạnh Ưởng, đem bán tài liệu yêu thú cấp thấp cho Vương Mạnh Ưởng.Vương Thanh Sơn giới thiệu cho Vương Mạnh Ưởng không ít Kim Đan tu sĩ, công trạng của Vương Mạnh Ưởng thẳng tắp tăng lên, địa vị không ngừng được đề cao.“Vương chưởng quầy, hợp tác với ngươi thật thống khoái.
Lần sau lão phu có được cái gì tốt, nhất định sẽ bán cho ngươi.”Vương Mạnh Ưởng mỉm cười, khiêm tốn nói: “Vãn bối đa tạ Hoàng tiền bối trước, sau này quang lâm nhiều hơn.”Hoàng Phú Quý nhìn thấy Vương Thanh Sơn, giọng điệu thân thiện: “Vương đạo hữu, đã lâu không gặp.”Vương Thanh Sơn vẻ mặt chờ mong nhìn Hoàng Phú Quý, cười hỏi: “Hoàng đạo hữu, ngươi có thứ gì ta cần hay không?”“Không có, thứ ngươi cần không dễ tìm.”Vương Thanh Sơn có chút thất vọng, gật đầu nói: “Nếu có được đồ tốt, còn mong ngươi lập tức liên hệ với ta, giá cả dễ thương lượng.”Hoàng Phú Quý lên tiếng đáp ứng, xoay người rời khỏi.Vương Thanh Sơn nhìn về phía Vương Mạnh Ưởng, cười hỏi: “Vương chưởng quầy, có tin tức từ Nam Hải không?”“Không có, Nam Hải quản chế có vẻ nghiêm, lấy thân phận của ta, không nhận được bao nhiêu tin tức.”Vương Thanh Sơn gật gật đầu, đang muốn nói gì đó, trong lòng bỗng truyền đến một trận âm thanh trầm đục.
Hắn lấy ra một mặt ngọc bàn màu vàng, đánh vào đó một đạo pháp quyết, nhướng mày.“Ta có việc đi trước một bước.
Nếu có tin từ từ Nam Hải, Vương chưởng quầy nhớ phải phái người báo cho ta biết.”Nói xong lời này, Vương Thanh Sơn vội vàng rời khỏi Tụ bảo lâu.Không qua bao lâu, hắn xuất hiện bên trong một toà cung điện tráng lệ màu vàng, Liễu Mị Nhi và nhiều Kim Đan tu sĩ khác đã ở đó.
Tiêu Diêu kiếm tôn và Lâm Tư Nhược đứng ở phía trước, vẻ mặt Lâm Tư Nhược bi thống.Vương Thanh Sơn vội vàng đi đến bên người Liễu Mị Nhi, truyền âm hỏi: “Liễu tiên tử, sao lại thế này?”“Ta cũng không rõ ràng lắm, sư phụ đột nhiên gọi ta đến.”Vương Thanh Sơn chau mày, chẳng lẽ chiến sự bất lợi?Lục tục có Kim Đan tu sĩ đi vào, xếp hàng tốt.Nửa khắc đồng hồ sau, trong điện tụ tập hơn hai mươi Kim Đan tu sĩ.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt.
Hiển nhiên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.“Mọi người đã đến đông đủ, lão phu có một chuyện rất quan trọng cần tuyên bố.
Hơn ba ngàn