“Diệu Nhật chân nhân!”Trong mắt Vương Trường Sinh chợt loé ra ngạc nhiên, hắn phái Vương Thiên Kỳ góp nhặt không ít tình báo của Nhật Nguyệt cung.
Nhật Nguyệt cung chia làm Nhật cung và Nguyệt cung, cung chủ đều là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, phó cung chủ ít nhất cũng có tu vi Nguyên Anh trung kỳ.Diệu Nhật chân nhân Lý Cảng là Nguyên Anh tu sĩ đã thành danh nhiều năm.
Vương Trường Sinh thật không ngờ, lại có thể gặp được Nguyên Anh tu sĩ của Nhật Nguyệt cung.
Hắn và Uông Như Yên phải cẩn thận một chút mới được, để tránh để đối phương nhìn ra sơ hở.“Lý đạo hữu ở nơi nào? Bọn họ cũng bị Yêu tộc đánh tan sao?”“Hừ, lão phu tốt xấu cũng là phó cung chủ của Nhật Nguyệt cung, chỉ hai Nguyên Anh kỳ Yêu tộc cũng có thể đánh tan ta sao?”Thanh âm người nam như hồng chung truyền đến từ phía chân trời.Vừa dứt lời, hư không chợt xuất hiện một đoàn quang đoàn màu vàng, hiện ra bóng người một lão giả kim bào tầm năm mươi tuổi.Lão giả kim bào có khuôn mặt uy nghiêm, trong lúc giơ tay nhấc chân, tản mát ra một cỗ khí thế không giận tự uy.
Trên cổ tay áo có thêu đồ án nhật nguyệt, hình thái dương lớn hơn mặt trăng một chút.Diệu Nhật chân nhân Lý Cảnh, Nguyên Anh trung kỳ, nhưng khí tức của hắn tuyệt không yếu hơn thiếu phụ váy xanh là Nguyên Anh hậu kỳ chút nào.Hơn mười đạo độn quang xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh dừng bên người Lý Cảnh.Bao gồm Lý Cảnh, có tổng năm Nguyên Anh tu sĩ, mười một Kim Đan tu sĩ.“Lý đạo hữu, nhiều năm không gặp, không nghĩ tới ngươi vẫn là Nguyên Anh trung kỳ.”Lão giả áo bào đỏ cười ha ha nói, theo ngôn ngữ của hắn, hai người có quen biết nhau.Trần Kiền, Nguyên Anh hậu kỳ, Luyện khí sư thượng phẩm bậc bốn, trình độ luyện khí cực cao.Trên đường Vương Trường Sinh không ít lần thỉnh giáo luyện khí thuật của hắn, thái độ của Trần Kiền lúc đó cũng không mặn ngọt lắm.
Mãi đến sau khi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết hai Nguyên Anh tu sĩ, thái độ của hắn mới nhiệt tình hơn.“Hừ, đó là do vận khí của ngươi tốt.
Các ngươi đột kích đánh Kim Miết đảo sao? Chậm một bước, chúng ta đã đắc thủ, giết một Nguyên Anh trung kỳ của Yêu tộc, làm bị thương nặng một Nguyên Anh sơ kỳ.
Nếu không phải hắn chạy trốn nhanh, lão phu đã đem cổ hắn đ è xuống dưới đất rồi.”Trần Kiền hào sảng cười, rồi nói: “Nhiều năm như vậy không gặp, tính cách Lý đạo hữu vẫn không thay đổi.
Để ta giới thiệu với các ngươi một chút vài vị đạo hữu này.”Hai bê giới thiệu Nguyên Anh tu sĩ, Lý Cảnh biết được Vương Trường Sinh và Uông Như Yên giết được hai Nguyên Anh tu sĩ, có chút kinh ngạc.Lý Cảnh hào sảng cười, tán dương: “Thanh Liên tiên lữ, danh xứng vói thực.”Uông Như Yên dạm nhiên cười, khiêm tốn nói: “Lý đạo hữu khen sai rồi, hai vợ chồng chúng ta chỉ là may mắn mà thôi.
Chúng ta giết được kẻ địch là Nguyên Anh sơ kỳ, sơ với Lý đạo hữu thì còn kém xa, chém giết được Nguyên Anh trung kỳ.”“Hừ, không nên có nhiều may mắn như vậy.
Lợi hại chính là lợi hại, vô năng chính là vô năng.
Lão phu phiền nhất chính là lời khách sáo như thế này.
Chúng ta năm đánh hai, nếu không giết được một người, thì đổ nước tiểu để chúng ta chết đuối đi cho rồi.
Các ngươi hai đối hai, lại có thể giết được kẻ địch, quả thật lợi hại.”Lý Cảnh không cho là đúng, hắn phiền chán nhất là những lời khách sáo như thế này,