Chiến sự khẩn cấp, bọn họ xâm nhập lòng địch quấy rối, không dám trì hoãn thời gian quá dài.Vương Trường Sinh khống chế chín khoả Định hải châu, đánh về hướng Tuyết mộc, từng gốc tuyết mộc bị chặt ngang.Những Tuyết mộc này không thể tiếp tục gieo trồng, nhưng có thể lấy để luyện chế pháp bảo và khôi lỗi thú.Ngoại trừ Tuyết mộc, còn có không ít linh quả thuộc tính văng, cung điện được xây bằng tinh thạch thuộc tính băng.Có thể mang đi bọn họ đều đã tận lực mang đi, không thể mang đi thì để lại.
Làm người nên lưu lại một con đường, ngày sau còn có thể gặp lại.Chỉ là Băng mãng đảo, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã đoạt được tài nguyên tu tiên có giá trì ngàn vạn linh thạch.
Chủ yếu là Tuyết mộc và tinh thạch thuộc tính băng.
Có thể dùng để bày trận và luyện khí.Ngựa không ăn đêm không béo, người không kiếm tiền người bất phú.Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng không tốn khí lực gì, được đến một bút tài vật, trên mặt tràn đầy ý cười.Nếu mang toàn bộ Tuyết mộc có được nộp lên tông môn, đều có thể đổi được không ít điểm cống hiến.
Điều làm cho Vương Minh Nhân cảm thấy nuối tiếc chính là hắn vẫn chưa thể mượn cơ hội này để lập công.Hắn nếu có thể lấy được Tuyết mộc nộp lên tông môn, cũng đủ để lấy được một phần linh vật kết anh.Hắn biết rõ, nếu không có Vương Trường Sinh ra tay giúp đỡ, có cho hắn thời gian nửa ngày, hắn cũng không nhất định có thể lấy được một gốc Tuyết mộc.Pháp bảo bản mạng của Vương Minh Nhân đánh ở mặt trên Tuyết mộc năm trăm năm, chỉ lưu lại hai đạo bạch ngân mờ nhạt.
Không cẩn thận quan sát, căn bản không phát hiện được.“Chúng ta mau tới Băng viên đảo đi! Nơi đó mới là đầu não.”Lý Cảnh thúc giục nói, Băng viên đảo là tổ địa của Băng viên tộc, tài nguyên tu tiên khẳng định không ít.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng không phản đối, Lý Cảnh lấy ra Diệu nhật toa, chở mọi người bay về hướng trời cao, không qua bao lâu đã biến mất ở phía chân trời....Băng Viên đảo dài bốn ngàn bảy trăm dặm, rộng khoảng hai ngàn ba trăm dặm.
Băng Viên đảo là Băng Viên nhất tộc khởi nguyên.
Ở trong lòng Băng Viên nhất tộc, Băng Viên đảo có địa vị rất cao, không thể đánh mất.Thạch Thiên Viên là tộc trưởng Băng Viên đảo, có tu vi Nguyên anh hậu kỳ.Từ trước mắt nhìn thấy tin tức, ít nhất có mười ba Nguyên anh tu sĩ tập kích quấy rối Băng Viên đảo nhất tộc.
Thạch Thiên Viên cảm giác áp lực rất lớn.Chuyện này nếu xử lý không tốt thì nguyên khí của Băng Viên nhất tộc đại thương là không thể tránh khỏi, có khả năng là diệt tộc.“Hai vị đạo hữu, các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao?”Thạch Thiên Viên ánh mắt âm trầm, nhìn Trần Kiền và thiếu phụ váy xanh đứng trước mặt.Hai Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ tập kích quấy tối Băng Viên đảo, bốn hòn đảo khác cũng lọt vào tập kích của Nguyên anh tu sĩ.“Đuổi tận giết tuyệt? Hừ, thời điểm các ngươi sát hại tu sĩ Nhân tộc chúng ta, sao lại không nói những lời này?”Trần Kiều cười lạnh nói, ba mươi sáu thanh phi đao hồng quang lập loè, vòng quanh hắn bay lộn không chừng.“Chúng ta cũng không có đuỏi tận giết tuyệt, chúng ta chỉ bắt một đám người tu tiên làm tù binh.
Lão phi có thể bảo tộc nhân tiền tuyến thả một bộ phận người tu tiên.”Thạch Thiên Viên thành khẩn