Chương 1471: Chuẩn bị tương lai (1)
Lão nhân thành tinh, hắn đâu dễ lừa gạt như vậy.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cau mày, bọn họ thật không ngờ tới Vong Trần hoà thượng có tâm đề phòng như vậy.
Giả chính là giả, bọn họ đương nhiên không dám lấy tâm ma ra thề, tu vi trì trệ không tiến, đoạn tử tuyệt tôn.
Đây là lời thề ngoan độc cỡ nào.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không nói lời nào, Vong Trần hoà thượng nhất thời rõ ràng, cười lạnh nói: “Hừ, quả nhiên không ngoài dự đoán của bần tăng, các ngươi cố ý lập mưu kế lừa gạt bần tăng.
Năm trăm năm nay bần tăng sống trên đầu lưỡi đao, muốn giết cứ giết.
Dù sao đều là chết, bần tăng vì sao phải để các ngươi hưởng tiện nghi?”
Vong Trần hoà thượng khôn khéo ngoài dự kiến của Vương Trường Sinh.
Hắn lần đầu tiên đối mặt với bộ xương cốt cứng như vậy.
Sưu hồn thuật không có hiệu quả, lừa gạt cũng không được.
Uông Như Yên thu hồi sáo ngọc màu đỏ, bắt đầu đàn tấu.
Lừa gạt không thành, chỉ có thể dùng hình thức bức cung.
Dù sao hắn cũng không thể tự bạo.
Tiếng đàn uyển chuyển vang lên, Vong Trần hoà thượng nhắm lại hai mắt, trong miệng niệm kinh Phật.
Từng đợt phạn âm từ trong miệng hắn vang lên.
Hắn muốn mượn kinh Phật để đối kháng huyễn âm của Uông Như Yên , về phần có thể ngăn cản bao lâu, hắn cũng không biết.
Ba ngày thời gian, rất nhanh trôi qua.
Tại một toà sân u tĩnh, Mục phu nhân thiết lập tế đàn, một khối linh vị đặt ở bên trên.
Trên vách tường là một bức hoạ, bức hoạ vẽ một cô gái váy vàng mi thanh mục tú.
Đái Nhân đứng ở một bên, thần sắc ngưng trọng.
Không qua bao lây, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi đến, sắc mặt Uông Như Yên có chút tiều tuỵ.
Nàng lợi dụng âm luật công kích, chế tạo ảo thuật, giằng co cùng Vong Trần hoà thượng ba ngày.
Chỉ hỏi vòng vèo được vài địa danh, không biết được lộ tuyến đầy đủ.
Cũng không có cách nào khác, Vong Trần hoà thượng có ý chí kiên định.
Ảo thuật vô dụng đối với hắn, hắn nói ra vài cái tên, sau đó nhất quyết không mở miệng nữa.
“Mục phu nhân, đây là Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng, giao cho ngươi.”
Vương Trường Sinh lấy ra một cái ngọc hạp màu vàng, giao cho Mục phu nhân.
Mục phu nhân cúi thân thi lễ với Vương Trường Sinh, cảm kích nói: “Đa tạ, Vương đạo hữu.”
Nàng đặt ngọc hạp lên trên bàn thờ, nghiêm nghị nói: “Lý sư muội, ngày đó không phải có ngươi, ta cũng sẽ rơi vào cảnh thân tử đạo tiêu.
Ta từng phát huyết thệ, lúc sinh thời, nhất định phải giết được kẻ này.”
Nàng mở ra ngọc hạp, lấy ra Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng.
Nguyên Anh bị Uông Như Yên tra tấn ba ngày, cực kì yếu ớt, tựa như sẵn sàng tan biến.
Nhưng còn có thể nhận ra được, chính là Vong Trần hoà thượng.
“Dâm tăng, ngươi cũng có hôm nay.
Hôm nay lấy ngươi tế oan hồn của Lý sư muội.”
Khuôn mặt của Mục phu nhân trở nên dữ tợn hẳn lên, ngón tay b ắn ra một đạo hoả diễm màu tím.
Chuẩn xác đánh lên Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng, hắn hét thảm một tiếng, Nguyên Anh nhanh chóng bốc hơi.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên hơi hơi sửng sốt, bọn họ còn tưởng rằng Mục phu nhân sẽ tra tấn Nguyên Anh của Vong Trần hoà thượng.
Không nghĩ tới nàng tiêu diệt Nguyên Anh của hắn nhẹ nhàng như vậy.
“Nếu không phải nể mặt Vương đạo hữu, thiếp thân phải tra tấn hắn một phen rồi mới tiêu diệt.”
Mục phân nhân mở miệng giải thích.
Vương Trường Sinh ở trước mặt nàng diệt Vong Trần hoà thượng, nhắm chừng là bởi vì Vong Trần hoà thượng biết được bí mật của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Mục phu thân không muốn để cho Thanh Liên tiên lữ hiểu lầm, trực tiếp tiêu diệt