“Phu quân, chúng ta cần lịch luyện với Hoa Phong một chút mới được, tính cách Mạnh Bân nhắm chừng rất khó thay đổi.”
Uông Như Yên đề nghị nói, Vương Mạnh Bân có thể là một tay Vương Thu Hồng dạy dỗ, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên một thời gian vội vàng xử lý chuyện khác, đối với Vương Mạnh Bân không đủ quan tâm.
Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Chỉ có thể như vậy, hy vọng Mạnh Bân về sau có thể thay đổi.
Quả thật cần lịch luyện Hoa Phong nhiều hơn một chút, hy vọng hắn thay đổi một chút.”
Hắn đột nhiên cảm ứng được gì đó, lấy ra một mặt truyện tấn bàn, đánh vào một đạo pháp quyết.
Thanh âm vui sướng của Vương Mạnh Bân vang lên: “Trường Sinh, chúng ta đã quay trở lại, Lưu thúc có chút việc muốn cùng các ngươi nói chuyện, đối với Vương gia chúng ta rất có lợi, chúng ta đang ở bên ngoài chỗ ở các ngươi.”
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn nhau liếc mắt nhìn nhau cười một cái.
Uông Như Yên mở cửa viện, mời ba người Lưu Cận, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng tiến vào.
“Trường Sinh, Như Yên, các ngươi không sao chứ.
Ngày đó các ngươi ở lại hậu phương, ta và Phượng nhi thực sự lo lắng cho các ngươi, còn sợ các ngươi có việc gì, nếu không chúng ta sẽ tìm Hải tộc báo thù.”
Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng may mắn tránh thoát được một kiếp, trốn về doanh trận Nhân tộc.
Vương Trường Sinh và Uông Như Yên chia một chút công lao cho bọn họ, có Vạn Kiếm môn làm chứng, công chạy không được.
Vương Minh Nhân rất rõ ràng, đây là công lao của Vương Trường Sinh là Uông Như Yên cho bọn hắn, không cần thì phí.
“Các ngươi không có việc gì là tốt rồi, chúng ta dám lưu lại cản hậu phương, đương nhiên là có chỗ dựa.”
Uông Như Yên cười nói, bọn họ hy vọng giúp Vương Mạnh Bân lên làm Thái Nhất ngũ kiệt.
Đến lúc đó Vương Minh Nhân có thể giúp đỡ cho gia tộc nhiều hơn.
“Lưu đạo hữu, không biết ngươi có gì chỉ giáo?”
Vương Trường Sinh nhìn về phía Lưu Cận, giọng điệu thân thiết.
Trên mặt Lưu Cận lô ra môt chút tươi cười nói: “Hai vị đạo hữu, các ngươi quay về Đông Hoang đáp ứng tham chiến, như thế nào lại ở Nam Hải tham chiến được, chuyện này chẳng thú vị đâu.”
“Lưu đạo hữu, thật ra chúng ta muốn quay về Đông Hoang, nhưng mà mười đại tông môn Nam Hải đóng đại bộ phận truyền tống trận, chỉ cho phép truyền tống về tiền tuyến, chúng ta cũng không có cách nào khác.”
Vương Trường Sinh cười khổ giải thích nói.
Không có đại hình truyện tống trận, bọn họ mười năm tám năm đều không trở về Đông Hoang được, đến lúc đó hậu chiến sự đều đã xong.
Sắc mặt Lưu Cận dừng lại một chút nói: “Việc này tạm thời không đề cập đến.
Vương đạo hữu, mạo muội hỏi một câu, Vương gia các ngươi chiếm được bao nhiêu địa bàn.”
Lưu Cận chém giết một Nguyên Anh kỳ dị tộc, sau khi chiến sự kết thúc, mười đại tông môn bắt đầu phân chia địa bàn.
Thái Nhất tiên môn được vài hòn đảo nhỏ bậc ba, địa điểm đều là ở San Hô hải vực.
Nói cách khách, trận đại chiến này, Thái Nhất tiên môn không có được nhiều chỗ tốt.
Thế lực của Thái Nhất tiên môn vẫn bị hạn chế ở San Hô hải vực, đây là quyết định của cộng đồng mười đại tông môn.
Thái Nhất tiên môn cũng không ra nhiều khí lực, nếu là tuỳ ý Thái Nhất tiên môn kiêu ngạo, sẽ ảnh hưởng đến thống trị của mười đại tông môn Nam Hải.
Mười đại tông môn của Nam Hải bình thường nháo