Hai người nói chuyện trong chốc lát, rồi ai bận việc người đó.Giữa không trung có một tấm ngăn, đem hai người ngăn ra hai nơi.
Còn có một cái cửa bên hông cho bọn họ giao lưu lui tới.Vương Trường Sinh tĩnh toạ một khắc đồng hồ, sau đó lấy ra một khối linh mộc trăm năm, bắt đầu điêu khắc.Năm tháng như thoi đưa, chớp mắt đã ba năm trôi qua.Trong động quật dưới lòng đất, Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn.
Toàn thân được bao bọc bởi một tầng lam quang chói mắt.Một lát sau, lam quang bao bọc Vương Trường Sinh dần tản đi.
Hắn mở hai mắt, trên mặt lộ ra ý cười thản nhiên.Dựa vào sự phụ trợ của Linh thuỷ, hắn đã tu luyện đến Trúc cơ tầng hai.
Tốc độ tu luyện này, đã tính là rất nhanh rồi.Hắn mỗi ngày đều dùng năm canh giờ để luyện chế Nhị giai Khôi lỗi thú.
Bốn tháng có thể luyện chế ra một Nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú.
Lúc đầu, năm phần nguyên liệu hắn mới có thể luyện chế thành công một con Nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú.
Nhưng theo số lần luyện chế gia tăng, tới nay chỉ cần bốn phần nguyên liệu hắn đã có thể luyện chế được một con Nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú.Uông gia hàng năm đưa cho hắn hai mươi phần nguyên liệu, gia tộc cho hắn mười phần.
Ba năm là chín mươi phần.
Trong ba năm này, hắn tổng cộng luyện chế ra được hai mươi mốt con Nhị giai hạ phẩm Khôi lỗi thú.
Bán cho Uông gia mười hai con, còn lại chín con.Vương Diệu Tông một con, Vương Trường Phong một con, Vương Trường Sinh giữ lại hai con.
Năm con còn lại đều vận chuyển đến Tử nguyệt phường thị, rất nhanh đã bán ra ngoài.Sử dụng Khôi lỗi thú sẽ tiêu hao thần thức.
Nhị giai Khôi lỗi thú tu sĩ Luyện khí kỳ chưa sử dụng được một khắc đồng hồ thì thần thức đã hao hết.Vương Trường Sinh đứng dậy, xuyên qua khe hở bên hông, phát hiện Vương Minh Giang đang tu luyện.Động quật trong lòng đất dư thừa Thuỷ linh khí, Vương Minh Giang hiện tại đã là Luyện khí tầng tám.Vương Trường Sinh không có quấy nhiễu Vương Minh Giang.
Hắn thi triển Độn địa thuật, đi về hướng bên ngoài.Một chén trà nhỏ thời gian sau, Vương Trường Sinh xuất hiện ở bên trong một rừng trúc.Hắn cũng không có đến phường thị.
Bàn tay vỗ túi linh thú bên hông, Song đồng thử từ trong đó chui ra.Song đồng thử vẫn là nhất giai thượng phẩm như cũ.
Nhưng thân mình đã tròn hơn, nó di chuyển nhìn giống như một viên thịt đang lăn.Vương Trường Sinh lấy ra một khối thịt bò lớn bằng bàn tay, thả trên mặt đất.Song đồng thử nhanh chóng nhảy xuống, nhanh chóng xử lý khối thịt bò.“Đi, mang ta đi tìm linh dược.”Song đồng thử khịt mũi ngửi vài cái, tứ chi chuyển động, rất nhanh phóng về phía Đông.
Vương Trường Sinh theo sát phía sau.
Không qua bao lâu, một người một chuột đã biến mất vào bên trong rừng trúc.…Một lúc lâu sau, Vương Trường Sinh xuất hiện tại chân một toà núi cao có thảm thực vật rậm rạp.
Song đồng thử ghé vào trên bờ vai của hắn, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu “Chít chít”.Theo hắn nhìn thấy, hơn mười mấy trượng phía trước, có một hang động lớn khoảng hai trượng.
Thỉnh thoảng có hồng sắc yêu phong từ trong đó bay ra.Hồng sắc yêu phong lớn nhỏ không đồng nhất, lớn thì to tầm cái thớt, nhỏ thì to khoảng một bàn tay.
Sau lưng có hai cánh, toàn thân màu đỏ, phía đuôi có một mũi nhọn màu vàng.“Kim thứ hoả phong! Vừa hay, để bọn các ngươi thử thử uy lực cửa Huyền băng kỳ.”Vương Trường Sinh lẩm bẩm, khoé miệng hơi giương lên.Hắn thả ra Cự mãng khôi lỗi và Hắc hùng khôi lỗi, cũng lấy ra một lệnh kỳ lớn bằng bàn tay.
Lệnh kỳ màu trắng được bao bọc bởi một tầng lam quang.
Trên mặt lệnh kỳ trải linh văn rậm rạp, tản mát ra một cỗ linh khí dao động mãnh liệt.Huyền băng kỳ, dùng da của nhị giai thượng phẩm Bích nhãn thiềm thừ làm nguyên liệu chính.
Luyện chế cùng linh mộc trăm năm và nhiều