Âm ba màu xám vừa tiếp xúc với tường băng màu trắng, mặt ngoài trường băng trắng nhanh chóng xuất hiện mấy đạo liệt ngân, vết rách không ngừng mở rộng.
Không quá bao lâu, tường băng trắng liền bị phá vỡ ra, âm ba màu xám cũng co lại thanh một vòng.Âm ba màu xám đánh vào lớp màn màu trắng, lớp màng màu trắng chợt nhấp nháy run lên vài lần rồi bị phá vỡ ra.Vương Trường Sinh hét lớn lên một tiếng, cầm trong tay Lam vân côn, ném về phía âm ba màu xám.Hắn chỉ cảm thấy một cỗ lực lớn theo Lam vân côn đánh úp lại, thân thể không tự chủ được mà bị bay ngược ra ngoài, đập vào tường đá.
Sắc mặt hắn đỏ bừng, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt xuống.“Thanh âm đao, lên.”Uông Như Yên hét lớn một tiếng, một đạo pháp quyết đánh vào trên phù triện màu xanh linh quang lấp lánh.Vừa nói xong, một thanh phi đao màu xanh lớn bằng bàn tay từ bên trong tấm phù triện màu xanh bay ra, mang theo một cỗ khí thế sắc bén chém về phía âm ba màu xám."Oành đùng!"Một tiếng nổ, âm ba màu xám bị phá vỡ ra, thanh phi đao màu xanh chợt lướt qua, đâm xuyên thủng thân thể cự tàm màu đen, chém nó đứt thành hai đoạn.“Phù bảo lợi hại như vậy!”Vương Trường Sinh tự lẩm bẩm, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.
Ô nha khôi lỗi và Thanh sắc khôi lỗi đang bay lơ lửng trên đầu Uông Như Yên.Hành động nhỏ của Vương Trường Sinh cũng không giấu diếm được Uông Như Yên.Nàng lạnh nhạt cười, tay ngọc vẫy một cái về hướng thanh phi đao màu xanh, thanh phi đao màu xanh bay về phía nàng hóa thành một đạo thanh quang rồi nhập vào bên trong phù triện biến mất.
Phù triện màu xanh ảm đạm xuống dưới, bay vào trong ống tay áo của nàng.Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn đúng là lo lắng Uông Như Yên vừa rồi hạ sát thủ.
Ở trước mặt phù bảo, hắn cũng không có một tia năng lực phản kháng.Hắn bấm niệm pháp quyết, Ô nha khôi lỗi cùng Thanh điêu khôi lỗi hóa thánh hai viên châu, bay vào ống tay áo hắn.Uông Như Yên quay đầu lại nhìn Vương Trường Sinh, trong mắt đẹp hiện lên thần sắc khác thường hỏi: “Vương đạo hữu, ngươi không sao chứ?”“Không sao.
Uông tiên tử, mau mở cửa động ra.”Uông Như Yên gật đầu la lớn: “Thất thúc, các ngươi lui lại, lui xa ra một tí.”Đám người Vương Minh Chiến lui ra xa, Uông Như Yên cầm trong tay tấm gương màu đỏ nhắm ngay cửa động.
Hồng quang chợt lóe lên, một đạo hỏa diễm thô to bắn ra, đánh vào lớp màng trắng lớn che ở cửa động, hỏa diễm cuồn cuộn.Không bao lâu sau, đại võng màu trắng bị đốt thành tro bụi.Đám người Vương Minh Chiến lục tục đi đến, nhìn thấy Vương Trường Sinh bình an vô sự, năm người Vương Minh Chiến không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.“Ồ, đây là cái gì?”Vương Trường Sinh nhẹ ồ một tiếng, ánh mắt nhanh nhìn chằm chằm vào một nơi.Uông Như Yên cũng theo ánh mắt của Vương Trường Sinh nhìn lại, thì thấy được một vách đá lóe ra lục quang.Vương Trường Sinh lấy ra ba thanh phi đao màu lam, chém vào trên thạch bích lóe ra lục quang.
Một trận thanh âm trầm đục của kim loại va chạm vào nhau, trên thạch bích có hơn vài đạo bạch ngân nhợt nhạt.Vách đá bình thường tuyệt đối không thể ngăn cản được pháp khí công kích.
Vương Trường Sinh khống chế ba thanh phi đao màu lam, đánh vào trên thạch bích thì lóe ra lục quang, phi đao màu lam trực tiếp nhập vào vách đá.“Khoáng mạch.”Vương Trường Sinh trong mắt xẹt qua vài phần vui sướng, chỉ có khoáng mạch mới có thể xuất hiện tình huống này.Hắn khống chế ba thanh phi đao màu lam, chặt bỏ hai khối khoáng thạch lục quang lập lòe.“Đây là Bích lân khoáng thạch, có thể lấy ra một loại nguyên liệu gọi là Bích lân sa có thuộc tính âm.
Bích âm sa là nhị giai thượng phẩm tài liệu thuộc