“Chờ nắm được Tống Quốc trong tay lại nói.
Hiện nay nói lời này vẫn còn hơi sớm.”“Hắc hắc, việc này là Thái Nhất tiên môn bảo chúng ta làm.
Thái Nhất tiên môn là một trong bảy đại tông môn tại Đông hoang.
Có Thái Nhất tông môn làm chỗ dựa, chúng ta sợ cái gì.
Hơn nữa, ngũ tông Nguỵ Quốc chúng ta là thế lực phụ thuộc Thái Nhất tiên môn.
Chẵng lẽ chúng ta có thể cự tuyệt mệnh lệnh của Thái Nhất tiên môn sao? Dù sao ta cũng không dám.”Nho sinh thanh sam nói xong lời cuối cùng, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần thần sắc sợ hãi.“Điều này cũng đúng, nhưng mấy năm nay chúng ta không ngừng thu đồ đệ.
Chiêu binh mãi mã như vậy, tứ tông Tống Quốc không có khả năng không phát hiện ta.
Muốn lấy được Tống Quốc, chỉ sợ chúng ta cũng phải trả một cái giá rất lớn.
Sợ là tứ tông Tống Quốc không chịu đi vào khuôn khổ, muốn cùng chúng ta huyết chiến đến cùng.
Cho dù có thể lấy được Tống Quốc, tổn thất quá lớn như vậy cũng không tốt.”“Hắc hắc, Tôn đạo hữu không cần lo lắng nhiều.
Chỉ cần Kim Đan tu sĩ của tứ tông Tống Quốc đến tham ga hội đấu giá lần này.
Ít nhất cũng thiếu một vị tu sĩ Kim Đan kỳ.
Đến lúc đó nếu bọn họ không giơ tay chịu trói, vậy đừng trách chúng ta không khách khí.
Nếu không phải Thái Nhất tiên môn hạ lệnh, tận lực không giết tu sĩ Kim Đan.
Chúng ta cần gì phải nhiều năm bày kế như vậy, đã sớm xâm nhập được Tống Quốc rồi.”“Còn không phải là vì phòng bị Yêu tộc sao.
Tu sĩ Kim Đan là lực lượng chủ yếu đối kháng yêu tộc.
Mặc kệ nói như thế nào, chúng ta cũng chỉ là nhân tộc.
Tránh chấp có chừng mực.
Không nói điều này nữa, đến thảo luận một chút.
Làm thế nào để cho tu sĩ Kim Đan kỳ của Tống Quốc cam tâm tình nguyện trúng kế.”Bốn người thảo luận hơn một canh giờ, lúc này mới tan cuộc.Mấy ngày kế tiếp, Vương Trường Phong mang theo Vương Trường Sinh du ngoạn ở Bạch Long cốc.
Giới thiệu đồng đạo với Vương Trường Sinh.Vương Trường Phong bên ngoài gọi là Lý Trường phong, là đại chưởng quỹ Thanh vân lâu.
Vương Trường Sinh đổi lại thành Lý Trường Tinh, là Thanh Vân lâu nhị chưởng quầy.Ở đây ba năm, Vương Trường Phong kết giao với không ít đồng đạo, xử sự với người ngoài có chút lão luyện.Ba ngày sau, Vương Trường Sinh cùng Vương Trường Phong xuất hiện ở tầng ba Thanh Vân lâu.Lần này địa điểm tổ chức hội trao đổi ngay tại Thanh Vân lâu.Trúc cơ tu sĩ lục tục đi lên lầu ba, có hơn mười mấy người.“Lý đạo hữu, mọi người đến đông đủ chưa? Nếu đến đủ rồi thì chúng ta mau chóng bắt đầu đi!”Một người nam trung niên mày rậm mắt to lên tiếng thúc giục.Người nam trung niên họ Triệu tên Cát.
Người cũng như tên, người này tính tình nôn nóng, làm chuyện gì cũng vội vã.
Ăn cơm cũng không ngoại lệ, luôn giống như có đại sự cần phải làm.Vương Trường Phong mỉm cười nói: “Triệu đạo hữu ngồi thêm môt lát.
Phương đạo hữu còn chưa tới, chờ Phương đạo hữu đến là chúng ta có thể bắt đầu.”“Ồ, Phương đạo hữu đến rồi.”Nghe xong lời này, mọi người đều nhìn về hướng cầu thang.
Chỉ nhìn thấy một bạch y thư sinh tướng mạo nho nhã đang đi lên.
Ở bên người hắn có một cô gái váy tím đi theo.“Uông Như Yên! Sao nàng lại đến đây?”Vương Trường Sinh nhìn thấy cô gái váy tím, có chút kinh ngạc.Lần trước ở Ngọc Điền pháp hội, hắn ở hội trao đổi nhìn thấy Uông Như Yên.
Hiện tại ở hội trao đổi ở Bạch Long cốc, lại gặp được Uông Như Yên.
Cũng quá trùng hợp rồi!Trên mặt Vương Trường Phong lộ ra chút tươi cười thành khẩn, cất lời: “Phương đạo hữu, ngươi đã đến rồi, vị tiên tử này là?”“Tiểu muội Uông Như Yên, ra mắt các vị đạo hữu.”Uông Như Yên tự giới thiệu, ánh mắt của nàng chuyển lên trên người Vương Trường Sinh, cười nói: “Vương đạo hữu cũng ở chỗ này, thật là trùng hợp a!”Ba năm không gặp, Uông Như Yên vẫn dừng lại ở Trúc cơ tầng hai như cũ.Vương Trường Sinh vài năm đã tiến giai lên một tầng, tốc độ tu luyện