Thanh Liên Chi Đỉnh

208: Uông Thư Thao


trước sau


Non nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Sinh mở miệng, lửa màu lam bay trở về trong cơ thể hắn.

Một viên gạch màu vàng lơ lửng ở giữa không trung, linh quang lấp lánh.

Vương Trường Sinh vẫy tay, viên gạch màu vàng bay về phía hắn, vững vàng đáp ở trên tay hắn.

Nắm viên gạch màu vàng vào trên tay, cảm giác nặng trịch.

Vương Trường Sinh cẩn thận tra xét, phát hiện mặt bên viên gạch vẫn có một chút hố thật nhỏ.

Kim Cương Chuyên này là một món pháp khí trung phẩm, Vương Trường Sinh thất bại hai lần, lần thứ ba mới luyện chế ra, chỉ là tài liệu, đã tốn hơn một ngàn khối linh thạch.

Nói tới, hắn bây giờ có thể luyện chế pháp khí trung phẩm, nhưng xác xuất thành công cũng không cao.


Từ luyện chế ra con rối thú bậc hai hạ phẩm đến luyện chế ra con rối thú bậc hai trung phẩm, biên độ thời gian trong đó tiếp cận mười năm, đây còn là bởi thần thức của hắn cường đại hơn so với tu sĩ cùng cấp, có thể nghĩ mà biết được độ khó của luyện khí.

Hắn từng luyện chế pháp khí nhiều lần, xác xuất thành công không cao, mỗi lần luyện chế pháp khí đều sẽ thất bại vài lần, thời điểm lần đầu tiên luyện chế pháp khí, một lần cũng chưa từng thành công.

Nói đến cùng, vẫn là tài lực không đủ, hắn không có cách nào mua lượng lớn tài liệu luyện tập.

Trên tay hắn có tài liệu luyện chế pháp khí thượng phẩm, nhưng trình độ luyện khí không đủ, hắn tạm thời chưa có ý luyện chế pháp khí thượng phẩm, chờ xác xuất thành công hắn luyện chế pháp khí trung phẩm cao rồi lại đi luyện chế pháp khí thượng phẩm cũng không muộn, ăn một miếng cũng không thành người mập ngay được.

Nói tới, ở trên chợ có pháp khí Trung Sơn phẩm bán ra, mua đồ có sẵn càng rẻ hơn, nhưng hắn không tính làm như vậy, luyện khí thất bại, hắn đạt được kinh nghiệm, trực tiếp mua pháp khí sử dụng, thì có thể tiết kiệm một ít linh thạch, nhưng trình độ luyện khí của hắn không có tiến bộ gì.

Nhìn từ trên lâu dài, vẫn là tự mình luyện chế pháp khí tương đối tốt hơn.

Đột nhiên, một đợt tiếng đập cửa từ bên ngoài truyền đến, tiếng Vương Minh Chiến theo đó vang lên: “Trường Sinh, ngươi có rảnh không? Người Uông gia tới.

”“Người Uông gia tới?”Trong mắt Vương Trường Sinh tràn đầy sự nghi hoặc, bọn họ muốn thuê một cửa hàng mặt tiền, nhưng vất vả chờ đợi bốn tháng, cũng chưa thuê được cửa hàng mặt tiền thích hợp, trái lại không phải không có cửa hàng mặt tiền cho thuê, mặt tiền cửa hàng rất lớn, tiền thuê khá đắt, cửa tiệm mặt tiền nhỏ thuê không đắt, nhưng tương đối cháy hàng.

Ở trong thời gian đó, Vương Trường Sinh chưa từng liên hệ với người ngoài, sao Uông gia lại tìm tới cửa.

Hắn thu hồi lò luyện khí và Kim Cương Chuyên, đứng dậy mở cửa phòng, mời Vương Minh Chiến vào.

“Lục thúc, người Uông gia sao có thể biết chúng ta ở đây?”Vương Trường Sinh rất hoang mang.

“Cháu còn nhớ Uông Thư Thao không? Mấy năm qua đều là hắn đi Thanh Liên sơn tiếp thu con rối thú bậc hai, ta và hắn từng gặp nhau vài lần, ta ở trong thành Thương Lan đụng tới hắn vài lần, hắn phát hiện ta đang theo dõi, ta giải thích không thông, đành phải nói quen biết hắn, hắn gặng hỏi mãi, ta không thể giấu được, tiết lộ tin tức của cháu ra.

”Vương Trường Sinh nhíu mày, “Lục thúc, thúc sao có thể phạm phải loại sai lầm này? Hành tung của chúng ta là giữ bí mật, thúc sao có thể tùy tiện tiết lộ với người ngoài hành tung của cháu chứ!”Vương Minh Chiến cười khổ nói: “Ta theo dõi Uông Thư Thao mấy lần, Uông gia ở trong thành Thương Lan mở một cửa hàng, cửa hàng đó là mới mở, chúng ta đợi bốn tháng cũng chưa thuê được một cửa tiệm nhỏ, Uông gia vừa tới đã thuê được một cửa hàng, hiển nhiên, năng lượng của Uông gia không nhỏ, ta muốn mượn dùng lực lượng của Uông gia, giúp chúng ta thuê một cửa tiệm nhỏ, cửa tiệm lớn quá đắt, Trường Sinh, cháu phải biết, chúng ta đã nán lại ở nơi này bốn tháng

rồi, mỗi ngày đều đang tiêu tốn linh thạch, một khối linh thạch cũng không kiếm được, trong lòng ta khó chịu mà! Chúng ta bây giờ là năm người, tiêu dùng còn không lớn, nhưng sau này còn có thể có tộc nhân tới thành Thương Lan định cư, chỉ có ra chứ không có vào, tiêu dùng cũng không nhỏ.

”Vương Minh Chiến cũng không muốn xin giúp đỡ từ Uông gia, nhưng cửa tiệm nhỏ tương đối hút khách, lạ nước lạ cái, bọn họ ở đây bốn tháng cũng không thuê được một cửa tiệm nhỏ, đã nói rõ vấn đề, mối quan hệ thật sự rất quan trọng.


“Lục thúc, lần này thì thôi, lần sau thúc không thể tự tiện chủ trương, ít nhất phải thương lượng với cháu một lần.

”“Biết rồi, sẽ không có lần sau nữa, hắn còn ở dưới lầu chờ đấy! Đừng để hắn chờ lâu.

”Vương Trường Sinh gật đầu, sửa sang lại quần áo một lần, đi ra ngoài.

Tới đại sảnh, Vương Trường Sinh nhìn thấy Vương Minh Tiêu đang nói cái gì với một nam tử áo sam xanh mặt vuông, trên ống tay áo của nam tử áo sam xanh có một hình vầng trăng màu lam.

Vương Trường Sinh ôm quyền với Uông Thư Thao, khách khí nói: “Uông đạo hữu, thật ngại quá, để ngươi đợi lâu rồi.

”Uông Thư Thao mỉm cười, nói: “Không sao, Vương đạo hữu, vừa rồi ở trên đường gặp được lục thúc của ngươi, biết được ngươi cũng ở trong phường thị, liền tới cửa bái phỏng, chưa quấy nhiễu ngươi thanh tu chứ!”“Không có, Uông đạo hữu có thể tới nhà bái phỏng, đây là vinh hạnh của Vương mỗ.

Uông đạo hữu, ta muốn thuê một cửa tiệm nhỏ làm ăn nho nhỏ, chưa có cửa nào cả, không biết Uông đạo hữu có thể hỗ trợ hay không? Tại hạ vô cùng cảm kích.

”Vương Trường Sinh đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hướng Uông Thư Thao xin giúp đỡ.

“Thuê một cửa tiệm nhỏ? Vương đạo hữu, việc này ta chỉ sợ không giúp được, phường thị không phải Uông gia chúng ta mở.


” Uông Thư Thao uyển chuyển từ chối, hắn thâm ý sâu sắc nhìn Vương Minh Chiến một cái, nói tiếp: “Uông gia chúng ta thuê một cửa tiệm nhỏ, nhưng đó là cửa tiệm chúng ta đã sớm thuê, nhưng có việc trì hoãn, gần đây mới mở cửa làm ăn.

”Vương Trường Sinh có chút thất vọng, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Sở quốc không phải địa bàn của Uông gia, Vương gia và Uông gia giao tình cũng không sâu, chỉ là quan hệ hợp tác, Uông Thư Thao từ chối hỗ trợ, cũng hợp tình hợp lý.

Uông Thư Thao đảo tròng mắt, cười nói: “Vương đạo hữu, chúng ta mở một cửa tiệm luyện khí, bán ra pháp khí linh khí, nếu ngươi cũng muốn làm ăn món này, chúng ta có thể cùng nhau hợp tác mở cửa hàng.

”“Hợp tác? Hợp tác kiểu nào?”“Việc này không thuộc ta quản, bây giờ là Như Yên đang xử lý cửa hàng đó, ta chỉ là đi ngang qua nơi đây, tới thăm nàng một lần.

”Ánh mắt Vương Trường Sinh sáng rực, vui sướng hỏi: “Sao? Uông tiên tử ở trong phường thị?”Phản ứng này hắn là cố ý làm ra, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Uông Như Yên đã ở trong phường thị, hắn tự nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này.

Quả nhiên là duyên phận trời định sẵn, hắn chạy tới thành Thương Lan, thế mà cũng có thể gặp được Uông Như Yên.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện