Thanh Liên Chi Đỉnh

226: Bát Môn Hoàng Sa Trận


trước sau


Có một tiếng vang trầm, thái đao thật lớn bổ vào trên màn hào quang màu tím, màn hào quang màu tím nhất thời lõm xuống.

Đồng Thiên Kỳ bắt pháp quyết, vô số ánh sáng màu vàng hiện lên ở trời cao, nhanh chóng hóa thành một ngọn núi cao trăm trượng, nhanh chóng đập về phía phường thị Tử Nguyệt bên dưới.

Linh thuật Thái Sơn Áp Đỉnh, vô luận là Kim Canh Trảm Yêu Đao hay Thái Sơn Áp Đỉnh, uy lực đều không ở dưới pháp bảo bậc một.

Linh thuật uy lực cực lớn, nhưng thời gian tu luyện khá dài, hao phí pháp lực khá lớn, nhưng phối hợp thích đáng, có thể lấy được kết quả không ngờ tới.

Ngọn núi lớn màu vàng hung hăng nện ở trên thái đao thật lớn, màn hào quang màu tím lõm xuống một khối lớn, điên cuồng lóe lên không thôi, tan vỡ ra, toàn bộ phường thị đều bị thái đao thật lớn chém thành hai đoạn.

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Quảng Đông Nhân và Đồng Thiên Kỳ không có chút vui mừng.

Uy lực của linh thuật tuy rất lớn, nhưng bốn tông môn Đại Tống kinh doanh phường thị Tử Nguyệt nhiều năm, bây giờ quan hệ hai nước khá khẩn trương, bốn tông môn Tống quốc nên tăng mạnh phòng ngự mới đúng, hai đạo linh thuật sao có thể nhanh như vậy đã phá đi phòng hộ của phường thị Tử Nguyệt.

Phường thị mơ hồ một cái, hóa thành nhiều điểm linh quang tán loạn không thấy nữa.

“Ảo thuật! Không ổn, trúng kế rồi, rút trước.


”Đồng Thiên Kỳ biến sắc, kinh hô.

“Hừ, đến rồi thì đừng đi nữa.

” Một giọng nam tử lạnh như băng từ chân trời truyền đến.

Vừa dứt lời chợt dâng lên một trận cuồng phong, thổi bay lượng lớn cát bay đá chạy, hoàn cảnh chung quanh mơ hồ, bọn họ chợt xuất hiện ở trên không một sa mạc màu vàng mênh mông vô bờ, một vầng mặt trời treo trên cao, cát vàng đầy trời, mặt trời nóng rực, không nhìn thấy một bóng người nào, không nhìn thấy một gian kiến trúc nào.

Một trận cuồng phong thổi tới, cuốn lên một mảng lớn cát mịn màu vàng, hóa thành mấy ngàn mũi tên đất màu vàng dài khoảng một thước, rợp trời rợp đất hướng hai người Quảng Đông Nhân và Đồng Thiên Kỳ bắn đến, thanh thế làm người ta sợ hãi.

Sắc mặt Quảng Đông Nhân không thay đổi, mở mồm, một tia sáng đỏ từ trong miệng của hắn bay ra, hóa thành một cây thái đao lập lòe ánh sáng đỏ, đáp ở trên tay phải hắn.

Thái đao dài khoảng một thước, cả thân đao màu đỏ, chỗ nối chuôi đao và lưỡi đao có một cái đầu giao long sống động, chuôi đao làm thành thân rồng, như trong miệng giao long màu đỏ ngậm lưỡi đao.

Thôn Thiên Viêm Giao Đao này là pháp bảo của Quảng Đông Nhân, đã là pháp bảo bậc một thượng phẩm, cách bậc hai cũng không xa nữa.

Tay phải Quảng Đông Nhân nắm chặt Thôn Thiên Viêm Giao Đao, hướng tới hư không bổ một phát, quát khẽ một tiếng: “Mãnh hổ xuống núi.

”Một tiếng xé gió bén nhọn vang lên, đao khí màu đỏ chói mắt lóe lên lao ra, hóa thành một con hổ khổng lồ màu đỏ hình thể thật lớn.

Con hổ khổng lồ màu đỏ phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, nhảy bổ lên, lao về phía mũi tên màu vàng rậm rạp.

Đồng Thiên Kỳ há mồm, một lá cờ lệnh màu vàng to bằng bàn tay bắn ra.

Hắn bắt pháp quyết, mặt cờ nhất thời bừng sáng, hình thể tăng vọt, hóa thành một cây cờ phướn màu vàng dài hai trượng, trên mặt cờ thêu một con chim điêu màu vàng hình thể thật lớn.

Hai tay hắn cầm cờ phướn màu vàng, hung hăng lắc một cái, một mảng lớn cơn lốc màu vàng điên cuồng lóe lên, nghênh đón.

Con hổ khổng lồ màu đỏ mang mấy chục mũi tên đất màu vàng đánh nát, nhưng mũi tên đất màu vàng rậm rạp đánh ở trên thân nó, thân thể nó tràn ngập vết thương.

Mũi tên đất màu vàng đánh ở trên cơn lốc màu vàng, biến thành một đống cát nhỏ màu vàng.


Trong lúc nhất thời, tiếng nổ không dứt, cát vàng đầy trời.

Sa mạc màu vàng phía dưới nhanh chóng dao động, giống như có cái gì sắp chui ra.

“Ầm ầm!”Hai người khổng lồ màu vàng cao hơn ba mươi trượng từ dưới lòng đất chui ra, người khổng lồ màu vàng do vô số

hạt cát màu vàng ghép lại mà thành.

Ngoài thân chúng nó sau khi sáng lên một đợt ánh sáng màu vàng chói mắt, thân thể nhanh chóng thực chất hóa, hạt cát biến thành tảng đá lớn màu vàng đất.

Một người khổng lồ màu vàng cầm lang nha bổng màu vàng dài hai trượng, một người khổng lồ màu vàng cầm một thanh kiếm lớn màu vàng dài hai trượng.

Hai người khổng lồ màu vàng, tròng mắt sáng lên một đợt ánh sáng màu vàng chói mắt, vung vũ khí trong tay, công kích Quảng Đông Nhân và Đồng Thiên Kỳ.

Thôn Thiên Viêm Giao Đao trong tay Quảng Đông Nhân hướng tới người khổng lồ màu vàng cầm lang nha bổng bổ một phát vào hư không, ánh sáng đỏ lóe lên, một đạo đao khí màu đỏ dài hơn ba mươi trượng lóe lên lao ra, hung hăng bổ vào trên đầu người khổng lồ màu vàng.

Có một tiếng vang lớn, người khổng lồ màu vàng bị đao khí màu đỏ chém làm hai, ngã vào trong sa mạc màu vàng.

Lá cờ phướn màu vàng trong tay Đồng Thiên Kỳ hung hăng vẫy lên một cái, vô số lưỡi đao gió màu vàng bắn ra, xuyên thủng thân thể một người khổng lồ màu vàng khác.

Nhưng rất nhanh, một trận cuồng phong thổi qua, cuốn lên lượng lớn hạt cát màu vàng, ánh sáng màu vàng chợt lóe, hai người khổng lồ màu vàng một lần nữa hiện lên, vung vũ khí trên tay lần nữa, công kích Quảng Đông Nhân và Đồng Thiên Kỳ.

Phường thị Tử Nguyệt, trên tường thành có mười mấy người tu tiên đứng, bốn người trong đó khí tức cường đại nhất, chính là Lý Thế Hiền, Lý Dương, Triệu Vân Tiêu cùng Uông Hoa Sơn.


Trên tay bọn họ đều cầm một cái trận bàn tám cạnh màu vàng, linh quang lấp lánh, ở phía trước phường thị Tử Nguyệt, có một màn ánh sáng màu vàng nhạt khổng lồ.

“Cũng may chúng ta làm thêm sự chuẩn bị, nếu không phải bị bọn họ đánh không kịp trở tay rồi, bọn họ bị Bát Môn Hoàng Sa Trận vây khốn, không chết cũng phải lột một tầng da.

”Triệu Vân Tiêu cười lạnh nói, trên mặt tràn đầy sự vui mừng.

Bọn họ không biết năm tông môn Ngụy quốc khi nào sẽ tiến công Tống quốc, vì phòng bị năm tông môn Ngụy quốc, bọn họ lấy ra một bộ trận kỳ cấp bốn trong kho báu tông môn, bày ở phụ cận phường thị Tử Nguyệt.

“Bát Môn Hoàng Sa Trận là trận pháp cấp bốn trung phẩm, tuy là phiên bản đơn giản hoá, chỉ có thể phát huy ra năm phần uy lực của trận pháp gốc, cũng đủ bọn họ uống no nước, nhưng năm tông môn Ngụy quốc không có khả năng chỉ phái hai tu sĩ Kết Đan kỳ xung phong, Hoa Sơn huynh, ngươi nên ra sức rồi.

”Lý Thế Hiền cười nói, nhìn về phía Uông Hoa Sơn.

“Ba vị đạo hữu yên tâm, lão phu đã nhận chỗ tốt, sẽ không đứng ở một bên xem kịch.

Năm tông môn Ngụy quốc đã khai chiến, kế hoạch của chúng ta cũng phải đẩy sớm, phải từ hậu phương điều động binh lực, mới có thể đánh vào Ngụy quốc, còn cần phái người thông báo Đường quốc.

”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện