Thanh Liên Chi Đỉnh

232: Cài Răng Lược


trước sau


“Đường quốc đã sớm đàm phán ổn thỏa với Ngụy quốc, bọn họ căn bản không tính hợp tác với chúng ta, ở thời điểm năm tông phái Ngụy quốc xâm nhập Tống quốc chúng ta, Đường quốc cũng động thủ đối với nước láng giềng Tây Tề, cũng may chúng ta giữ lại chuẩn bị ở sau, ta đã phái Liễu sư muội liên hệ với Sở quốc, bọn họ đồng ý hỗ trợ, nhưng bọn họ công phu sư tử ngoạm, mở miệng đòi địa bàn ba châu, Liễu sư muội khuyên can mãi, ba châu giảm thành hai châu, ý các ngươi như thế nào?”Đường quốc giáp với Ngụy quốc, giữa Tống quốc cùng Đường quốc cách hai quốc gia, cho dù là tu sĩ Kết Đan kỳ, ở giữa Tống quốc và Đường quốc đi tới đi lui cũng cần mấy tháng, chờ Trần Hồng Thiên biết được tin tức, năm tông phái Ngụy quốc đã lấy được địa bàn hai châu, trong đó bao gồm hai mỏ linh thạch loại nhỏ cùng một mỏ kim loại cỡ trung khai thác nhiều năm.

Lý Thế Hiền nhíu chặt lông mày, nói: “Đại Tống chỉ có chín châu, Ngụy quốc đã chiếm hai châu, nếu cắt nhường hai châu cho Sở quốc, chúng ta còn lại bao nhiêu địa bàn? Nếu Sở quốc cam đoan đuổi năm tông phái Ngụy quốc ra khỏi Tống quốc, trái lại có thể đáp ứng, ta đề nghị, phái người đàm phán với Thục Quốc, Thục Quốc giáp với Ngụy quốc, ba tông phái Thục Quốc thực lực tuy kém Đường quốc, nhưng chúng ta nếu là liên thủ với Thục Quốc, Ngụy quốc chưa chắc là đối thủ.

”“Muộn rồi, theo tin tức mới nhất, Thục Quốc đã liên thủ với Ngụy quốc, đang tới tấn công Tống quốc chúng ta, nước xa không cứu được lửa gần, bây giờ có thể nhanh chóng xuất binh giúp chúng ta, chỉ có Sở quốc.

Sở quốc bây giờ còn chưa đạt được tin tức, nếu chờ Sở quốc biết tin tức, chỉ sợ cũng không phải hai châu nữa.

”Triệu Vân Tiêu nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói: “Đã như vậy, vậy thì cắt nhường hai châu cho Sở quốc đi! Chờ bọn họ xuất binh, cho bọn họ một châu, đánh đuổi liên quân hai nước Ngụy Thục, lại cho bọn họ châu thứ hai, nhưng ở trước khi viện binh Sở quốc chạy tới, chúng ta cần ngăn trở năm tông phái Ngụy quốc tiến công mới được.

”“Đây không phải vấn đề, gia tộc tu tiên mộ binh đã lục tục chạy tới, Ngụy quốc rời xa bản thổ, vô luận là vận chuyển vật tư hay điều động viện binh đều cực kỳ bất tiện, nhân cơ hội này, chúng ta chủ động xuất kích, đánh một trận thật đẹp, ủng hộ sĩ khí.


”“Không có vấn đề, thừa dịp viện binh Ngụy quốc chưa tới, đánh một trận thật đẹp cổ vũ sĩ khí, ngày kia như thế nào?”Đối với điều này, người khác đều không có ý kiến.

Uông Hoa Sơn mặt lộ vẻ khó xử, do dự một lát, nói: “Con em Vương gia chúng ta thương vong không ít, chiến sự kế tiếp, không ra được bao nhiêu người.

”“Uông đạo hữu, trước khi khai chiến chúng ta đã cho ngươi mười viên Trúc Cơ Đan, ngươi bây giờ là muốn hối hận? Bỏ công không bỏ sức, nào có chuyện hời như vậy? Hay là ngươi cảm thấy mấy người chúng ta là kẻ ngốc?”Lý Thế Hiền cười lạnh một tiếng, châm chọc nói, hắn và Lý Dương quan hệ cá nhân không tệ, Lý Dương gặp nạn, Uông Hoa Sơn có trách nhiệm nhất định, nhưng bây giờ chiến sự khẩn trương, còn cần Uông Hoa Sơn bỏ sức, hắn mới chưa tính sổ.

“Uông đạo hữu, nếu là Ngụy quốc lấy được Tống quốc, Uông gia các ngươi có kết cục tốt không? Hay là nói, ngươi bây giờ đã nghĩ đầu nhập năm tông phái Ngụy quốc?”Giọng điệu Trần Hồng Thiên cực kỳ lạnh nhạt, trong lòng nổi lên một tia sát tâm.

Uông Hoa Sơn làm người khéo đưa đẩy, ai cũng không muốn đắc tội, ai cunggx muốn giao hảo, chính là vì như thế, bốn tông môn lớn lúc này mới chèn ép Uông gia, loại người gió chiều nào theo chiều đó này, bốn tông môn lớn đều không muốn ủng hộ, chọn lầm phe là phiền toái, không chọn phe càng phiền hơn.

Uông

Hoa Sơn biến sắc, cười xấu hổ, vội vàng giải thích: “Trần đạo hữu hiểu lầm rồi, ý tứ của lão phu là, chiến sự căng thẳng, lão phu cần từ hậu phương điều phối nhân thủ, mấy trận chiến sự kế tiếp, không có quá nhiều tộc nhân tham gia.

”Sắc mặt Trần Hồng Thiên hoãn lại, nói: “Vậy còn được, Uông đạo hữu yên tâm, đánh lui năm tông phái Ngụy quốc, chúng ta nói được thì làm được.

”Trần Hồng Thiên hôm nay đã hoàn toàn thấy rõ bộ mặt của Uông Hoa Sơn, hắn đã quyết định, sau khi chiến sự kết thúc, cần nghĩ cách diệt trừ Uông gia mới được.

Chân đứng hai thuyền, loại người này căn bản không đáng tin, thời khắc mấu chốt sẽ chậm trễ việc lớn.

Kế tiếp, bọn họ liền bắt đầu thảo luận chiến sự ngày kia, số lượng xuất binh, vật tư các nhà vân vân, thảo luận cả buổi mới giải tán.

Hai ngày thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trên giường gỗ, nhắm mắt dưỡng thần.


Đột nhiên, một đợt thanh âm dồn dập từ trong lòng hắn vang lên, hắn từ trong lòng lấy ra một lệnh bài hình vuông, linh quang lấp lánh.

Hắn đánh lên trên một đạo pháp quyết, thanh âm dồn dập của Vương Diệu Tông chợt vang lên: “Trường Sinh, đi ra một chút, sắp đánh rồi.

”Vương Trường Sinh nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài.

“Nhị bá công, không phải nói ba ngày đánh một lần sao? Bây giờ mới trôi qua hai ngày, sao nhanh như vậy đã bắt đầu đánh rồi?”Trong lòng Vương Trường Sinh tràn ngập nghi hoặc, chẳng lẽ sự tình có biếnVương Diệu Tông lắc lắc đầu: “Không biết, bốn tông môn lớn phái người đến thông báo, bảo chúng ta dẫn theo tộc nhân đi theo, chuẩn bị xuất chiến, sắp đánh đao thật thương thật rồi.

”Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Trường Sinh và Vương Diệu Tông dẫn tộc nhân tới một quảng trường đá thật lớn, trên quảng trường tụ tập năm sáu trăm người tu tiên, đều là Luyện Khí kỳ.

Vương Trường Sinh cẩn thận phát hiện, những người tu tiên này đều là đến từ gia tộc tu tiên, có cái đều là Luyện Khí kỳ, có cái có một vị tu sĩ Trúc Cơ, có hai vị.

Bốn tông môn lớn hiển nhiên đánh sốt ruột rồi, điều động nhiều gia tộc tu tiên như vậy, hậu phương trống rỗng, nếu năm tông phái Ngụy quốc phái người đến hậu phương quấy rối, vậy thì phiền toái.

“Diệu Tông, Trường Sinh.


”Triệu Ngọc Tuệ nhìn thấy Vương Trường Sinh và Vương Diệu Tông, vẻ mặt vui sướng đi tới.

“Di nãi, sao ngài đến đây?”Vương Trường Sinh có chút bất ngờ, Triệu Ngưng Hương đã bái vào Dược Vương cốc, không ngờ Triệu gia vẫn bị mộ binh.

Sau khi Triệu Ngọc Đường chết, Triệu gia chỉ còn lại Triệu Ngọc Tuệ một tu sĩ Trúc Cơ.

“Bốn tông môn lớn phát lệnh mộ binh, không thể không đến, cũng may Ngưng Hương bái vào Dược Vương cốc, ta chỉ là dẫn theo mười tộc nhân đến, ài, trong nhà không có ai trông coi, ta chung quy là có chút không yên tâm.

”Triệu Ngọc Tuệ khẽ thở dài một hơi, thấp giọng nói, mặt đầy u sầu.

Bọn họ ở cùng một chỗ nói chuyện phiếm vài câu, một đợt tiếng chuông nặng nề chợt vang lên.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện