Nhân cơ hội này, Vương Trường Tuyết và Vương Minh Giang lần lượt lấy ra pháp khí, chém lên trên thân bọ cạp khổng lồ màu đen, truyền ra một đợt tiếng vang trầm.Vương Trường Sinh cân nhắc đến tình huống đặc thù của Vạn Xà Cốc, không nương tay, lấy ra Kim Cương Chuyên.
Kim Cương Chuyên nhanh chóng phóng to đến kích thước căn phòng, hung hăng nện ở trên thân bọ cạp khổng lồ màu đen.Mặt đất khẽ lắc lư một lần, khi Kim Cương Chuyên một lần nữa bay lên mặt đất đã có thêm một cái hố to, bọ cạp khổng lồ màu đen trực tiếp bị đập thành thịt nát.Vương Trường Sinh lấy ra Tụ Âm Hồ, thu đi tinh hồn của bọ cạp khổng lồ màu đen.Song Đồng Thử từ trên vai Vương Trường Sinh nhảy xuống, hướng nơi xa phóng đi, Vương Trường Sinh vội vàng đuổi theo.Ở trong một bụi cỏ dại, Vương Trường Sinh thấy được một cây hoa màu tím nhạt.“Tử Úc Hoa, xem bộ dạng, đã được trăm năm.”Khuôn mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ vui sướng, thật cẩn thận gạt bùn đất ra, đào ra cây Tử Úc Hoa này.Vương Trường Tuyết và Vương Minh Giang thì phụ trách xử lý thi thể bọ cạp khổng lồ màu đen.
Tiếc nuối là, nội đan cũng bị Kim Cương Chuyên đè bẹp rồi, tuy còn có thể làm thuốc, hiệu quả khẳng định phải suy giảm.Cái mũi Song Đồng Thử khẽ hít vài cái ở trong không khí, nhanh chóng hướng tới phía trước lao đi.“Mau theo sau, nó khẳng định phát hiện linh dược nhiều năm tuổi.”Đôi mắt Vương Trường Sinh sáng ngời, vội vàng đi theo, Vương Trường Tuyết và Vương Minh Giang cũng đi theo.Tốc độ của Song Đồng Thử rất nhanh, Vương Trường Sinh có thể cảm giác được nó rất hưng phấn.Non nửa khắc đồng hồ sau, Vương Trường Tuyết đột nhiên truyền âm cho Vương Trường Sinh: “Cửu đệ, mau nhìn, Tầm Linh Thử bậc hai.”Nhìn theo phương hướng Vương Trường Tuyết chỉ, dưới tàng cây to che trời nào đó, một con chuột màu đen dài hai thước đang ôm một trái cây màu vàng gặm.Con chuột màu đen toàn thân múp míp thịt, một đôi mắt nhỏ màu đen chuyển động không thôi, ngốc nghếch đáng yêu, quả thực chính là phiên bản Song Đồng Thử.Nhìn thấy Tầm Linh Thử, Song Đồng Thử tỏ ra rất hưng phấn, nhanh chóng chạy về phía Tầm Linh Thử.Tầm Linh Thử vốn chưa phát hiện ba người bọn Vương Trường Sinh, nhưng Song Đồng Thử xuất hiện dọa nó nhảy dựng, nó ném cả trái cây trên tay, ngoài thân sáng lên một đợt ánh sáng màu vàng, chui vào lòng đất biến mất.Song Đồng Thử đối với trái cây coi như không thấy, ngoài thân sáng lên một đợt ánh sáng màu vàng, cũng chui vào lòng đất biến mất.Vương Trường Sinh thấy một màn như vậy, dở khóc dở cười, hắn còn tưởng Song Đồng Thử phát hiện linh dược nhiều năm tuổi, hóa ra là phát hiện một con Tầm Linh Thử, xem bộ dạng, con Tầm Linh Thử này quá nửa là giống cái.Ăn no ấm cật, linh thú cũng không ngoại lệ.“Đuổi, đừng để Tầm Linh Thử chạy.”Dưới chân Vương Trường Sinh nở rộ thanh quang, đẩy nhanh tốc độ, Vương Trường Tuyết và Vương Minh Giang cũng như thế.Độn tốc của Tầm Linh Thử rất nhanh, may mà tốc độ Song Đồng Thử cũng không chậm.Song Đồng Thử đuổi theo ở trong lòng đất, ba người bọn Vương Trường Sinh đuổi theo trên mặt đất.Vương Trường Sinh mở rộng thần thức, mặt đầy đề phòng.Sau thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ còn chưa rời khỏi rừng rậm.Một đợt tiếng xé gió mỏng manh “vù vù” từ đỉnh đầu truyền đến.“Cẩn thận đỉnh đầu.”Vương Trường Sinh hơi biến sắc, vội vàng nhắc nhở, lại thi triển cho bản thân một vòng bảo hộ.Mấy chục lưỡi đao gió chém lên vòng bảo hộ trên thân ba người, truyền ra một đợt tiếng vang trầm.Hai con bọ ngựa màu đen cao cả trượng từ trên hai cái cây to