Không qua bao lâu, sương mù màu trắng dày đặc nhanh chóng tiêu tán, một tòa thành thật lớn xuất hiện ở trong tầm mắt Vương Trường Sinh cùng Vương Minh Giang.Vương Trường Sinh khống chế Lam Liên Chu, chậm rãi hạ xuống bên ngoài tòa thành, đi theo nam tử trung niên vào trong.Không lâu sau, bọn họ tới một đại sảnh rộng rãi sáng ngời, một nam tử trung niên tướng mạo đoan chính, trang phục nho sinh đã sớm chờ, nhìn thấy Vương Trường Sinh cùng Vương Minh Giang, bước nhanh đi lên, cười nói: “Tại hạ Uông Thư Nguyên, hoan nghênh hai vị đạo hữu đến chơi.”“Uông đạo hữu khách khí rồi, chúng ta đã hợp tác nhiều năm, đã sớm muốn đến bái phỏng một phen, đáng tiếc việc vặt quấn thân, mãi chưa thể như nguyện.”Vương Trường Sinh biết Uông Thư Nguyên là phụ thân của Uông Như Yên, giọng điệu tương đối khách khí.“Hai nhà chúng ta bây giờ là đồng bạn hợp tác, Vương đạo hữu ngươi nếu không đến, ta hôm khác cũng muốn tới nhà bái phỏng.”Uông Thư Nguyên khách khí nói, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, hơi áy náy nói: “Vương đạo hữu là tới tìm Như Yên à! Thật sự là không đúng dịp, nó mấy ngày trước đã ra ngoài, xử lý một ít việc vặt, trong thời gian ngắn cũng không về được.”“Ra ngoài?”Vương Trường Sinh nhíu mày, vận khí hắn thật đúng là kém, Uông Thư Nguyên không cần thiết lấy lệ hắn chứ!Vương Minh Giang mỉm cười, nói: “Vậy thật sự là không đúng dịp, lệnh thiên kim không có đây cũng không sao, hai nhà chúng ta hợp tác nhiều lần, sớm nên lui tới nhiều hơn, Uông đạo hữu, ngươi nói thế nào!”“Quả thật nên như thế, hai vị đạo hữu đã đến Uông gia bảo chúng ta, vậy ở thêm hai ngày, để tại hạ tận tình địa chủ.”“Vậy thì quấy rầy rồi, Uông đạo hữu.”Đêm hôm đó, Uông Thư Nguyên và Uông Thư Minh bày tiệc chiêu đãi Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang, bốn người vừa nói vừa cười, trò chuyện với nhau cực kỳ hòa hợp.Vương Minh Giang nhiều lần dẫn đề tài tới trên hôn sự của Uông Như Yên, nói bóng nói gió hỏi thăm Uông Như Yên có hôn ước hay không.Khiến Vương Trường Sinh vui vẻ nhất là, Uông Như Yên vẫn chưa có hôn ước, Uông Thư Nguyên tựa như không muốn nhiều lời ở trên đề tài này, rất nhanh đã chuyển hướng đề tài.Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang ở Uông gia bảo hai ngày, Uông Thư Nguyên nhiệt tình chiêu đãi.“Uông đạo hữu, chúng ta còn có việc cần xử lý, cáo từ trước, ngày khác lại tới nhà bái phỏng, hoan nghênh ngươi đến Thanh Liên sơn làm khách.”“Nhất định nhất định.”Uông Thư Nguyên liên thanh đáp ứng, tự mình tiễn Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang rời khỏi.Hơn một tháng sau, Vương Trường Sinh và Vương Minh Giang về tới Thanh Liên sơn.Vương Trường Sinh chưa lập tức quay về chỗ ở tu luyện, mà là đi Giảng Đạo đường.Hắn chưa đi vào Giảng Đạo đường, mà là ở cửa quan sát.Vương Diệu Hằng đang giảng bài cho hơn ba mươi người, bọn họ có tộc nhân Vương gia, cũng có tộc nhân Hoàng gia.Vương Diệu Hằng hôm nay giảng là thuật pháp, mỗi người đều nghiêm túc nghe giảng.Một thằng nhóc khoảng sáu bảy tuổi, thân hình cao lớn giơ tay phải, muốn đưa ra câu hỏi.“Thanh Sơn, ngươi có vấn đề gì?”“Bát thái gia, ta muốn hỏi, một môn pháp thuật nào uy lực lớn nhất, mạnh nhất?”Trên khuôn mặt non nớt của thằng nhóc lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.“Theo lý thuyết là pháp thuật hệ lôi, nhưng không có pháp thuật mạnh nhất, pháp thuật mạnh nữa, cũng phải xem người sử dụng kia.
Pháp thuật cũng tốt, công pháp cũng thế! Không có mạnh nhất, chỉ xem người tu luyện kia vận dụng như thế nào, lấy Thủy Cầu Thuật đơn giản nhất mà nói, Thủy Cầu Thuật phối hợp Thuật Đóng Băng, vận dụng thích đáng, cũng có thể giết chết đối thủ.”Vương Diệu Hằng thấy được Vương Trường Sinh, mỉm cười với Vương Trường Sinh, nói: “Trường Sinh,