“Nhị thập nhất thúc, Uông gia đây là ý tứ gì? Uông tiên tử là đáp ứng làm song tu đạo lữ của cháu, hay là chỉ cảm tạ ân cứu mạng của cháu?”Vương Minh Giang cười khẽ một cái, nói: “Tiểu tử ngốc, cháu chưa nghe Uông đạo hữu vừa rồi là nói như thế nào sao? Không có người ngoài, câu này ám chỉ còn chưa đủ sao? Có thể chuẩn bị sính lễ, nếu là có thể kết thân với Uông gia, đối với Vương gia chúng ta là có lợi rất lớn.
”Vương Trường Sinh mặt mừng như điên, nhưng hắn lại nghĩ tới cái gì, có chút thấp thỏm hỏi: “Nhỡ đâu là chúng ta hiểu lầm thì sao! Uông gia chỉ là thuần túy bày tỏ cảm tạ thì sao!”“Ta hỏi cháu, cháu có phải thích Uông Như Yên này hay không?”Vương Trường Sinh nghiêm túc gật gật đầu: “Vâng, thích.
”“Cô ấy nếu gả cho người khác, cháu cảm thấy thế nào?”“Nếu nàng gả cho người khác, cháu rất không thoải mái, trong lòng trống vắng, cảm giác như mất đi cái gì.
”Vương Minh Giang cười nhạt, nói: “Nam lớn lấy vợ nữ lớn gả chồng, cháu đã thích cô ấy, vậy tới nhà cầu hôn, cháu nếu kéo dài nữa, không chừng cô ấy sẽ gả cho người khác.
”Nghe xong lời này, Vương Trường Sinh không do dự nữa, nghiêm túc gật gật đầu: “Được, vậy tới nơi cầu hôn, nhưng cháu cần đi Bách Linh Môn một chuyến, Quảng tiền bối đáp ứng thỏa mãn một yêu cầu của cháu, cháu tính mời Quảng tiền bối làm người mai mối.
”Hắn mời Quảng Đông Nhân làm mai mối, thứ nhất là biểu hiện mình coi trọng đối với Uông Như Yên, thứ hai cũng là nâng lên một chút thân phận của mình.
Uông gia tuy xuống dốc, cũng không phải Vương gia có thể so sánh, hôn sự của Uông Như Yên, Uông Hoa Sơn có lẽ cần hỏi đến, dù sao Uông Như Yên là tu sĩ Trúc Cơ.
Hắn tới nhà cầu hôn, Uông Hoa Sơn chưa chắc đáp ứng, Quảng Đông Nhân ra mặt, tỷ lệ thành công khá lớn.
“Mời Quảng tiền bối ra mặt? Đề nghị này không tệ, cháu tính khi nào xuất phát?”“Rèn sắt khi còn nóng đi! Tiễn bước Uông Thư Minh, cháu lập tức xuất phát, việc này tạm thời đừng nói cho người khác, xong việc nói sau.
”Đêm hôm đó, Vương Trường Sinh bày tiệc chiêu đãi Uông Thư Minh và Hoàng Đức Kỳ, Vương Trường Phong với Vương Minh Giang tiếp khách, bốn người chén chú chén anh.
Giọng điệu Uông Thư Minh khá thân cận, luôn khen ngợi Vương Trường Sinh, cái gì tuấn tú lịch sự, ai gả cho Vương Trường Sinh chính là có phúc lớn, mãi chưa có ai có thể vào mắt Uông Như Yên.
Vương Trường Sinh nếu còn không hiểu, vậy là sống uổng phí rồi.
Buổi sáng hôm sau, tiễn bước Uông Thư Minh, Vương Trường Sinh lập tức chạy tới Bách Linh Môn, Vương Minh Giang và Vương Trường Phong phụ trách bàn bạc việc thuê linh mạch với Hoàng Đức Kỳ.
Bách Linh Môn, phòng nghị sự.
Quảng Đông Nhân ngồi ở trên chủ tọa, Lý Hải Phong ngồi ở bên trái, Phùng Nguyệt ngồi ở bên phải.
“Phùng phu nhân, chúc mừng! Thiên Tinh phái các ngươi về sau có thêm một vị tu sĩ Kết Đan, nhưng Hoàng mặt rỗ là hạng người không có lợi không dậy nổi sớm, ngươi cần phải phòng bị một chút, nhỡ đâu hắn là thám tử Sở quốc phái tới, vậy thì phiền rồi.
Phải biết rằng, Hoàng mặt rỗ người cô đơn, không vướng bận gì, loại người này làm việc không có gì băn khoăn, về phần cháu trai hắn nói, trời biết là thật hay giả.
”Quảng Đông Nhân thiện ý nhắc nhở.
“Quảng đạo hữu yên tâm, ta từng thương lượng với Lý đạo hữu, Hoàng mặt rỗ thành khách khanh trưởng lão của Thiên Tinh phái chúng ta, việc này rất nhanh sẽ truyền tới Sở quốc, chúng ta còn chuẩn bị một ít nước bẩn, hắt hết ở trên người Hoàng mặt rỗ, đến lúc đó, Hoàng mặt rỗ hoặc là một lòng với chúng ta, hoặc là rời khỏi sáu nước.
Đương nhiên, thực có chiến sự, để hắn xung phong, chúng ta cũng sẽ không tin tưởng hắn, như ba tông phái Dược Vương Cốc, giữ lại Uông Hoa Sơn làm một tên đả thủ mà thôi.
”Quảng Đông