Sau khi rời khỏi hang núi, đám người Vương Trường Sinh kinh ngạc phát hiện, con em Dương gia trông coi ở bên ngoài chết gần hết, trên mặt đất phân tán mấy khối trận bàn vỡ vụn, hẳn là giao long màu đen động thủ.
“Dương đạo hữu, yêu giao bậc ba quá lợi hại, chúng ta không phải đối thủ, thù lao chúng ta không cần nữa, cáo từ.
”Một đại hán mặt đen thân hình cao lớn nói với Dương Tông Ngạn.
“Chậm đã, các ngươi là muốn đuổi giết con hắc giao kia à! Đừng cho rằng ta không biết các ngươi là nghĩ như thế nào, con hắc giao kia là của Dương gia chúng ta, trước khi Cửu ca đi ra, ai cũng không được phép rời khỏi.
”Dương Tông Ngạn lạnh lùng nói, lấy ra pháp khí.
Con em Dương gia ùn ùn lấy ra pháp khí, vẻ mặt đề phòng nhìn tu sĩ họ khác.
Giao long màu đen bị thương nặng, yêu đan cũng tự bạo rồi, tiêu diệt hắc giao không cần tốn quá nhiều công phu, cũng sẽ không quá nguy hiểm.
“Hừ, người chết vì tiền chim chết vì ăn, Dương gia các ngươi lấy ra một chút thù lao, liền muốn để chúng ta bán mạng, coi chúng ta là cái gì? Thật sự đánh nhau, ai sợ ai?”Đại hán mặt đen lấy ra năm hạt châu màu đen, linh khí bức người, mặt ngoài có linh văn rậm rạp.
Vương Trường Sinh một hơi thả ra năm con rối thú bậc hai trung phẩm, Uông Như Yên thả ra năm con rối thú bậc hai hạ phẩm.
Tu sĩ họ khác còn lại đều lấy ra pháp khí hoặc là phù triện, kéo giãn khoảng cách với tu sĩ Dương gia.
Sắc mặt Dương Tông Ngạn trở nên rất khó coi, trên tay đại hán mặt đen có năm viên Thiên Lôi Tử, nếu dùng hết ra, con em Dương gia khẳng định có thương vong.
Đúng lúc này, trong hang truyền đến một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, mơ hồ xen lẫn một đợt tiếng rồng gầm.
“Không ổn, cửu bá công gặp phiền toái.
” Một giọng nam tử từ trong hang truyền đến.
“Thôi, các ngươi muốn đi thì đi đi! Chúng ta trở về giúp cửu ca.
”Dương Tông Ngạn hơi do dự, tính trở về trợ giúp Dương Tông Vọng.
Dương Tông Vọng nếu có chuyện gì, đối với Dương gia mà nói chính là một tai nạn, với lại, thật sự đánh nhau, hắn cũng không có nắm chắc lưu lại đối phương, đặc biệt vợ chồng Vương Trường Sinh, hai người khống chế mười con rối thú bậc hai, khiến hắn cực kỳ kiêng kị.
Dương Tông Ngạn đểlại mấy người phòng bị đám người Vương Trường Sinh, dẫn người khác về cứu viện Dương Tông Vọng.
Uông Như Yên lấy ra một chiếc phi toa màu xanh, chở nàng và Vương Trường Sinh bay đi nơi xa, đi theo bọn họ, còn có mười con rối thú phi hành bậc hai.
Người khác nhìn thấy cảnh này, tự nhiên không dám ngăn trở.
“Phu quân, chúng ta phải nhanh một chút tìm được tung tích hắc giao kia, nếu không chờ Dương tiền bối rảnh tay, yêu giao bậc ba kia chưa chắc có thể rơi vào trong tay chúng ta.
”Uông Như Yên có chút lo lắng nói.
Vương Trường Sinh gật gật đầu, lấy ra hai cái vảy màu đen dính máu, vỗ túi linh thú, Song Đồng Thử từ trong túi linh thú chui ra.
“Nhớ kỹ mùi này, tìm được nó.
”Vương Trường Sinh đưa vảy giao màu đen dính máu tới trước mặt Song Đồng Thử, Song Đồng Thử khẽ ngửi một lần, Vương Trường Sinh đút cho nó hai cây nhân sâm trăm năm.
Hắn đã từng huấn luyện Song Đồng Thử nhiều lần, Song Đồng Thử sẽ dẫn hắn tìm được hắc giao bậc ba kia.
Song Đồng Thử sau khi ăn hết hai cây nhân sâm trăm năm, nhanh chóng bò đến trên vai Vương Trường Sinh, cái mũi khẽ ngửi vài lần ở trong không khí.
Trong miệng nó phát ra tiếng kêu chít chít, Uông Như Yên vội vàng ngừng lại, bay sang bên trái.
Song Đồng Thử vẫn kêu không ngừng, bay qua bên phải, nó lúc này mới không kêu nữa, hiển nhiên, bên phải có mùi của hắc giao.
Không bao lâu, bọn họ liền biến mất ở phía chân trời.
Ba ngày sau, một luồng hào quang màu lam nhanh chóng từ trên không dãy núi liên miên không dứt nào đó lướt qua, không bao lâu, lam quang đáp xuống trên