“Lục ca, ta cùng phụ thân đưa cơm đến cho ngươi.
”Vương Thanh Thiến cười ngọt ngào, nói.
“Cửu thúc, bát muội, sao các ngươi đến đây.
”Vương Thanh Viễn vội vàng buông bút lông, đi ra ngoài.
Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Nghe đại ca nói, ngươi phụ trách quản lý một tiệm tạp hoá, làm không tệ, liền tới thăm ngươi một chuyến, biết ngươi còn chưa ăn cơm trưa, Thanh Thiến đưa cơm đến cho ngươi, ăn đi! Công việc bận nữa, cũng phải ăn cơm.
”Vương Thanh Viễn cảm ơn một tiếng, tiếp nhận hộp cơm, đặt tới một bên, đưa sổ sách cho Vương Trường Sinh, nói: “Cửu thúc, đây là sổ sách trong tiệm, ngài xem chút.
”Vương Trường Sinh tiếp nhận sổ sách, lật xem vài tờ.
“Giá tài liệu ngươi thu mua, sao đều cao hơn tiệm tạp hoá khác? Có đôi khi thứ thu mua, chỉ là tăng lên hai khối linh thạch đã bán đi, tiền thuê hàng tháng cũng không rẻ, ngươi là nghĩ như thế nào? Nói cho ta một câu.
”Vương Thanh Viễn gật gật đầu, nói: “Cửu thúc, lãi ít thì bán được nhiều, có rất nhiều tán tu đều sẽ bán đồ cho ta, chính là vì ta ra giá cao hơn tiệm tạp hoá khác, tuy mỗi một vụ làm ăn lợi nhuận không cao, nhưng có thể thông qua số lượng để bù lại, trừ đi tiền thuê, vẫn có thể có lợi nhuận.
”“Ta biết có thể có lợi nhuận, nhưng tháng trước lợi nhuận chỉ có sáu mươi ba khối linh thạch, tính ra, mỗi ngày kiếm hai khối linh thạch, thế này cũng quá ít rồi.
”“Sáu mươi ba khối linh thạch, quả thật là hơi ít, nhưng làm như vậy có thể tích lũy một đám khách hàng quen, tiện ngày sau mở rộng kinh doanh, khách nhân mới là quan trọng nhất, có đôi khi người cho thêm hai khối linh thạch, nói không chừng hắn về sau luôn mang đồ bán cho chúng ta.
”Trên mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ khen ngợi, dặn dò: “Khó được ngươi có phần kiến thức này, làm cho tốt, dụng tâm làm việc là đúng, nhưng không thể lơ là tu luyện!”“Cháu nhớ rồi.
”“Được rồi, ngươi làm việc đi! Thanh Thiến, chúng ta đi thôi! Đừng quấy nhiễu lục ca của con làm việc.
”“Tạm biệt Lục ca, nhớ ăn cơm đó.
”Sau khi cha con hai người Vương Trường Sinh rời khỏi, Vương Minh Viễn lấy ra đồ ăn, bắt đầu ăn.
Quận Thượng Dung, mảnh rừng trúc màu xanh nào đó mênh mông vô bờ.
Ở sâu trong rừng trúc có một hẻm núi hẹp, trong hẻm có một hố thật lớn, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kim loại va chạm leng keng.
Bên ngoài hẻm núi có mấy tòa lầu các màu xanh, ba nam hai nữ đang uống trà nói chuyện phiếm, tu vi cao nhất là một thanh niên áo sam vàng khoảng hai mươi tuổi, trên trang phục của bọn họ có một dấu hiệu xương sọ màu máu.
Đây là dấu hiệu của Huyết Lâu môn, thanh niên áo sam vàng là Lý Phong cháu ruột một vị tu sĩ Kết Đan họ Lý của Huyết Lâu môn, Trúc Cơ tầng sáu.
Mỏ linh thạch loại nhỏ này là Huyết Lâu môn chiếm lĩnh, khai thác linh thạch khoáng thạch ngày đêm không ngừng, sau đó đưa về Huyết Lâu môn.
Bởi vì mỏ linh thạch này ở hậu phương lớn, trước nay chưa từng bị tập kích quấy rối, cộng thêm binh lực căng thẳng, mỏ linh thạch này chỉ có năm tu sĩ Trúc Cơ trấn thủ.
“Lý sư huynh, ngươi nói chúng ta có thể lấy được Sở quốc không? Nghe nói chiến sự tiền tuyến bất lợi, không biết là thật hay giả.
”“Khó mà nói, hai nước Sở Ngụy mười hai tông môn đối kháng chúng ta năm tông môn, cho dù không lấy được, ở trước khi chiến sự chấm dứt, đào rỗng mỏ linh thạch loại nhỏ này, bù lại tổn thất, cũng là! ”Lý Phong còn chưa nói xong, một trận tiếng quỷ khóc quái dị từ trong lòng hắn vang lên.
Hắn nhíu mày, lấy ra một cái xương sọ màu máu to bằng bàn tay, đầu lâu phát ra từng đợt thanh âm quái dị.
“Không ổn, có người đã động vào Huyền Tử Khô Lâu, địch tấn công, địch tấn công, cẩn thận đề phòng.
”Yêu thú phụ cận bị bọn họ chém giết gần hết, mấy thôn xóm chung quanh đã sớm bị bọn họ