Uông Như Yên triệu tập tu sĩ Trúc Cơ trong tộc họp, đề xuất do gia chủ và trưởng lão quản lý gia tộc.
Đối với đề nghị của Uông Như Yên, người khác cũng chưa phản đối, bọn họ ước gì có nhiều thời gian tu luyện hơn.
Trước mắt công việc lớn nhỏ trong tộc đều là Uông Như Yên phụ trách xử lý, nàng đảm nhiệm gia chủ tạm quyền, người khác cũng không phản đối.
Bọn họ bàn bạc hơn một canh giờ.
Hơn nửa năm thời gian, nhoáng lên một cái đã qua.
Trong phòng khách, một con rối chim hạc hình thể thật lớn nằm úp sấp ở trên mặt đất, mặt ngoài trải rộng linh văn huyền ảo.
Vương Trường Sinh ngồi xếp bằng ở trước mặt con rối chim hạc, chung quanh phân tán không ít vụn gỗ, còn có một chút chai lọ.
Hắn vỗ nơi nào đó trên lưng con rối chim hạc, một tiếng cơ quan vang lên, lưng nhất thời lõm xuống, lộ ra năm rãnh nối liền cùng một chỗ, kích thước giống nhau.
Hắn đặt bên trong năm khối linh thạch trung phẩm, lại vỗ lưng con rối chim hạc, một tiếng cơ quan vang lên, rãnh khép lại.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, con rối chim hạc ở trong một đợt tiếng vang của cơ quan hóa thành một quả cầu màu xanh to bằng quả dưa hấu, lượn một cái, bay xuống lòng bàn tay hắn.
Có kinh nghiệm một lần trước, hắn lại luyện chế ra một con rối thú bậc hai thượng phẩm.
Một con rối thú bậc hai thượng phẩm, ở trên chợ đáng giá năm ngàn khối linh thạch, giá là mấy lần con rối thú bậc hai hạ phẩm, đương nhiên, phí tổn cũng khá cao, hơn hai ngàn khối linh thạch, lợi nhuận có một lần rưỡi.
Từ khi hắn luyện chế ra con rối thú bậc hai trung phẩm đến con rối thú bậc hai thượng phẩm, thời gian ở giữa hơn hai mươi năm, biên độ thời gian này đã đủ dài.
Chờ hắn luyện chế thêm vài lần, sẽ càng thêm thuần thục, thời gian tiêu tốn càng ít hơn nữa.
Hắn thu hồi quả cầu màu xanh, mở cửa phòng đi ra ngoài, phát ra một lá bùa truyền âm cho Vương Minh Giang, qua một hồi lâu cũng chưa có đáp lại, hiển nhiên, Vương Minh Giang còn đang bế quan tu luyện.
Vương Trường Sinh phát ra một lá bùa truyền âm cho Vương Trường Phong, cũng chưa có đáp lại, Vương Trường Phong hẳn là đi ra ngoài rồi.
Hắn rời khách sạn, dọc theo đường phố bắt đầu đi dạo.
Phường thị Thái Nguyên vẫn là cực kỳ náo nhiệt, trên đường người đến người đi.
Hắn ở trên đường dạo qua một vòng, chưa thấy được thứ vừa lòng.
Hơn nửa canh giờ sau, hắn xuất hiện ở trước một tòa lầu các màu vàng cao bảy tầng.
Trên bảng hiệu màu bạc rực rỡ viết “Kim Ngọc các”, cực kỳ bắt mắt.
Hắn thường xuyên ghé cửa hàng này, tính lại đến mua một lô tài liệu luyện chế con rối thú bậc hai thượng phẩm.
Đại sảnh rất náo nhiệt, chủ yếu là thu mua các loại tài liệu, luyện đan, luyện khí.
Chế phù cùng bày trận đều được.
Hắn đến đây nhiều lần, đến thẳng tầng năm.
Không qua bao lâu, hắn đã xuất hiện ở tầng năm.
Tầng năm bố trí khá thanh nhã, trên tường treo mấy bức tranh sơn thủy, một nam tử trung niên tràn đầy khí tức thư sinh đang cầm một quyển sách say sưa lật xem.
Vương Trường Sinh vừa lên lâu, nam tử trung niên liền buông sách xuống, đứng dậy, mặt đầy nụ cười nói: “Vương đạo hữu, đã lâu không gặp, trong tiệm vừa mới nhập một lô Tử Quang Linh Trúc, có hứng thú hay không?”Nam tử trung niên là chưởng quầy Kim Ngọc các Lưu Nghị, Trúc Cơ tầng sáu.
Vương Trường Sinh nói: “Tử Quang Trúc? Cầm ra xem một chút.
”“Vương đạo hữu ngồi một lát, ta lập tức bảo người đưa Tử Quang Trúc tới.
”Lưu Nghị dẫn Vương Trường Sinh tới bên cạnh bàn trà ngồi xuống, rót cho Vương Trường Sinh một chén linh trà, lúc này mới cầm lấy một khay ngọc màu bạc, thao tác bên trên một phen.
Vương Trường Sinh cũng không khách khí, cầm chén trà uống một ngụm, một hương thơm nồng đậm lan tràn ra trong miệng.
“Trà ngon, Lưu chưởng quầy, vẫn là trà chỗ ngươi ngon.
”“Vương đạo hữu nếu thích, ta tặng ngươi hai cân, Lưu mỗ hy vọng Vương đạo hữu thăm bổn điếm nhiều hơn, Kim Ngọc các