Thanh Liên Chi Đỉnh

447: Bày Tỏ Tâm Ý 2


trước sau


“Việc này, mẹ ngươi biết không? Mẹ ngươi sẽ đồng ý sao?”Tề San San lặng lẽ nói, mấy năm nay, nàng nghe bóng nghe gió, biết sau lưng Vương gia có hai vị tu sĩ Kết Đan.Cha mẹ Vương Thanh Chí đều không phải người bình thường, cha hắn là đệ tử của tu sĩ Kết Đan kỳ, mẹ hắn là cháu gái tu sĩ Kết Đan.Thân phận Vương Thanh Chí bày ở nơi đó, hắn nếu muốn cưới nữ tử gia tộc tu tiên khác cũng không khó khăn, mà nàng, dễ nghe một chút chính là tán tu đầu nhập vào Vương gia, khó nghe một chút chính là tù nhân.“Mẹ ta không biết nghe ai nói xấu, bà không thích nàng, ta đã tính sẵn rồi, Tề tiên tử, ta dẫn nàng chạy khỏi Vương gia bảo, chúng ta tìm nơi không có ai biết để sống, ta sẽ gieo trồng linh cốc, ta có thể nuôi sống nàng.”Vương Thanh Chí hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.“Dẫn ta chạy khỏi Vương gia bảo? Ông nội của ta làm sao bây giờ? Đừng nói chúng ta trốn không thoát, cho dù chúng ta chạy thoát, thân tộc của ngươi còn tưởng ta khống chế ngươi rời khỏi Vương gia bảo, đến lúc đó, ông nội của ta khẳng định không sống nổi nữa.


Vương đạo hữu, loại lời này đừng nói nữa.”Tề San San nhíu mày nói, giọng điệu lạnh nhạt đi.Vương gia trông coi chặt chẽ Tề Vân Dân, chỗ ở của Tề Vân Dân bày ra trận pháp, túi trữ vật trên người đều bị lục soát đi rồi, muốn chạy cũng không chạy được.Tề San San không có khả năng bỏ lại Tề Vân Dân chạy trốn, với lại, cho dù Vương Thanh Chí có thể đưa hai ông cháu các nàng rời khỏi Vương gia bảo, cũng không chạy được bao xa.

Quan trọng nhất là, không còn Vương gia giúp, Tề San San muốn báo thù diệt tộc cực kỳ khó khăn.Thân phận cha mẹ Vương Thanh Chí bày ở nơi đó, dẫn theo Vương Thanh Chí chạy trốn, chính là cầm theo một củ khoai lang phỏng tay.“Sẽ không! Ta có thể để lại cho đám người mẹ ta một phong thư, báo cho bọn họ chân tướng, bọn họ sẽ không làm khó dễ ông nội của nàng, Tề tiên tử, ta...”Tề San San mở miệng ngắt lời Vương Thanh Chí, nghiêm khắc nói: “Đủ rồi, Vương đạo hữu, ta không thể lấy tính mạng ông nội ta ra giỡn, mặc kệ ngươi nói ba hoa chích choè, ta sẽ không theo ngươi chạy khỏi Vương gia bảo.”Vương Thanh Chí vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tề San San bộ dáng như vậy, trên mặt lộ ra biểu cảm thất vọng.Hắn trầm ngâm thật lâu, ngẩng đầu nhìn Tề San San, nghiêm túc hỏi: “Tề tiên tử, mẹ ta bảo, nàng tiếp cận ta là có mục đích, là thật sao?”“Đúng, ta muốn ngươi giúp ta báo thù diệt tộc, câu trả lời này, ngươi hài lòng chưa?”“Báo thù đối với nàng mà nói, quan trọng như vậy sao?”Tề San San dùng một loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn Vương Thanh Chí, cười lạnh nói: “Nếu cha mẹ tỷ tỷ ngươi chết ở trước mặt ngươi, tộc nhân cùng nhau lớn lên với ngươi lần lượt ngã trong vũng máu, ngươi là muốn thay bọn họ báo thù, hay là tìm nơi không có người, sống trộm qua ngày? Ngươi biết hay không, ta bây giờ vừa nhắm mắt, chính là đám người cha mẹ ta cùng đệ đệ của ta, ngươi có biết bọn họ chết thê thảm bao nhiêu không? Ngươi từng cảm nhận loại cảm giác mất đi chí thân đó không?”Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt của nàng cực kỳ kích động, đôi mắt đỏ lên, hai giọt nước mắt lăn qua gò má.Vương Thanh Chí nghe vậy, vẻ mặt ảm đạm.Đổi vị trí tự hỏi, nếu hắn là Tề San San, hắn cũng sẽ muốn báo thù.“Ta hỏi nàng một vấn đề cuối cùng, vứt đi thân phận của ta không đề cập tới, nàng có từng thích ta hay không?”Ánh mắt của Vương Thanh Chí nhìn chằm chằm

Tề San San, trong lòng thấp thỏm bất an.Tề San San trầm mặc thật lâu, mở miệng nói: “Có, ở bên ngươi, ta vẫn luôn rất vui vẻ, ít nhất, ngươi không coi ta là phạm nhân.”Vương Thanh Chí thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghiêm túc nói: “Tốt, có câu này của nàng là đủ rồi.

Nàng chờ, ta nhất định thuyết phục đám người mẹ ta, ngoài nàng ra ta không lấy ai.”Hắn đứng dậy, muốn rời khỏi.Tề San San gọi lại Vương Thanh Chí, hàm răng khẽ cắn lên bờ môi đỏ mọng, hỏi: “Vương đạo hữu, ta đáng để ngươi làm như vậy sao? Ngươi thích ta điểm nào nhất?”Vương Thanh Chí cười cười tự giễu, nói: “Luyện khí, chế phù, bày trận, luyện đan, chế khôi, ta đều không thích, ta chỉ thích làm ruộng, người khác xem ở trên phần cha mẹ ta, ở bề ngoài tự nhiên sẽ không nói gì, nhưng ta biết, bọn họ đều không xem trọng ta, cảm thấy ta làm ruộng không có tiền đồ, Tề tiên tử nàng không giống với bọn họ, ở bên nàng làm ruộng nuôi cá, ta cảm thấy rất vững tâm, rất vui vẻ.”Vương Trường Sinh là chế khôi sư cùng luyện khí sư trình độ cao nhất Vương gia, tu vi cũng là cao nhất, Vương Thanh Chí thân là con trai của Vương Trường Sinh, tư chất bình thường, ở phương diện luyện khí và chế khôi cũng không có thiên phú gì, Uông Như Yên cũng từng an bài Vương Thanh Chí học tập luyện đan cùng chế phù, thậm chí mời Vương Trường Nguyệt dạy hắn bày trận, Vương Thanh Chí đều không học được, cũng không có hứng thú, hắn thích làm ruộng nuôi cá, loại cuộc sống nhàn nhã này.Vương Minh Viễn và Liễu Thanh Nhi không chỉ từng một lần khuyên bảo hắn, bảo hắn học một tay nghề, một mặt làm ruộng.


Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không tiện giúp hắn Trúc Cơ, linh cốc một mẫu đất sản xuất có hạn, Vương Thanh Chí không thể để linh cốc tăng gia sản xuất quá nhiều, muốn từ trên tay gia tộc đạt được Trúc Cơ Đan, thật sự cực kỳ khó khăn.Vương Thanh Chí cố ý làm ruộng, hắn cảm giác làm ruộng nhiều thú vui hơn, hắn không muốn đi theo con đường trưởng bối quy hoạch sẵn, tương lai chính hắn, do bản thân quyết định.Tề San San giỏi nuôi dưỡng linh ngư linh bạng, linh ngư linh bạng bán được giá tốt, trưởng bối khen ngợi có thừa đối với Vương Thanh Chí.


Vương Thanh Chí biết mình lựa chọn không sai, tu tiên bách nghệ, chỉ cần học giỏi một tài nghệ, làm ruộng cũng có thể có một tương lai tốt.Ở trên chuyện Tề San San, Vương Thanh Chí không chịu nhượng bộ, so với nói là hắn đặc biệt thích Tề San San, còn không bằng nói hắn không muốn sống theo con đường trưởng bối quy hoạch sẵn, hắn trưởng thành rồi, hắn muốn sống theo phương thức mình thích.Tề San San nghe xong lời này, cực kỳ cảm động.“Nếu mẹ ngươi kiên quyết không đồng ý làm sao bây giờ? Bà ấy dù sao cũng là mẹ ngươi.”Vương Thanh Chí mỉm cười, tràn đầy tự tin nói: “Ông nội cùng bà nội thương ta nhất, ta đi xin ông bà nội, mẹ ta chung quy không thể không để ý lời của ông bà nội ta nhỉ! Tề tiên tử, Vương Thanh Chí ta kiếp này không phải nàng không lấy vợ.”Tề San San nghe vậy, hàm răng cắn chặt bờ môi đỏ mọng, trong đôi mắt đẹp có nước mắt lóe lên.Tình ý này của Vương Thanh Chí, quả thật khó có được..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện