Trên lôi đài nào đó, một thanh niên áo đỏ dáng người cao gầy, khuôn mặt hàm hậu đứng ở trên lôi đài, cầm trên tay một lá cờ phướn lập lòe ánh sáng màu đỏ.
Vương Trường Sinh nhiều năm không về nhà, không biết thanh niên áo đỏ, vội vàng hỏi Vương Minh Chiến: “Lục thúc, tộc nhân mặc đồ đỏ kia tên là gì?”“Hắn là con lục ca của cháu, Vương Thanh Thuân, tiểu tử này tu luyện rất khắc khổ, theo Thanh Sơn ra ngoài săn giết yêu thú, không cẩn thận bị ly yêu cào bị thương ngực, thiếu chút nữa đã chết, tiểu tử này mạng lớn, còn sống.
”Vương Trường Sinh gật gật đầu, nhớ kỹ tên Vương Thanh Thuân.
Vương Thanh Viễn cũng tham gia giải đấu nhỏ lần này, hắn đã là Luyện Khí tầng tám, Vương Thanh Sơn đã là Trúc Cơ tầng hai.
Vương Thanh Viễn đấu pháp tương đối ổn trọng, hắn lấy ra một xấp Băng Đống Phù, cố định một con rối thú bậc một, lấy ra hai thanh phi đao màu vàng, công kích mãnh liệt một con rối thú bậc một khác, sau khi phá huỷ một con rối thú, lại công kích con thứ hai.
Khuôn mặt Vương Thanh Thuân hàm hậu, nhưng khi đã động thủ lại cực kỳ tàn nhẫn, con rối thú công kích hắn, toàn bộ bị hủy, không thể chữa trị, Vương Thanh Khải làm việc vừa đủ, có thể chuẩn xác tìm ra khuyết điểm con rối thú, đã đánh bại con rối thú, con rối thú cũng chưa báo hỏng, sửa chữa còn có thể sử dụng, Vương Thanh Viễn hiểu được lợi dụng sở trường của mình, đóng vững đánh chắc.
Không ra ngoài dự kiến, ba người bọn họ đều tiến vào mười hạng đầu, dựa theo thời gian chiến thắng để xếp hạng, Vương Thanh Thuân đương nhiên đứng thứ nhất, thứ hai là Vương Thanh Khải, Vương Thanh Viễn đứng thứ tư.
Sau khi giải đấu nhỏ kết thúc, Vương Trường Sinh tự mình trao phần thưởng cho bọn họ, nói một phen lời lẽ cổ vũ.
Giải đấu nhỏ vừa chấm dứt, Vương Thanh Thiến sử dụng con rối hắc ưng bay tới, đáp ở trước mặt Vương Trường Sinh, vẻ mặt nàng kích động, tựa như xảy ra việc gì lớn.
“Cha, ông bà nội nói, mẹ sắp sinh rồi, bảo cha mau trở về.
”Vương Trường Sinh nghe xong lời này, sắc mặt căng thẳng, dưới chân bỗng xuất hiện một đám mây màu trắng, chở hắn bay về phía chỗ ở.
Hắn vừa về tới chỗ ở, liền nhìn thấy Vương Minh Viễn cùng Liễu Thanh Nhi đứng ở ngoài sân, khuôn mặt đầy u sầu.
Tuy đã là cha của ba đứa nhỏ, Vương Trường Sinh vẫn có chút khẩn trương.
“Cha, mẹ, chuyện gì vậy? Lúc buổi sáng con rời khỏi, Như Yên không phải vẫn ổn sao? Sao đột nhiên sắp sinh rồi? Không có việc gì lớn chứ!”“Việc này rất bình thường, vốn Như Yên sắp sinh, chỉ là sớm muộn gì mà thôi, hẳn là không có việc gì, Như Yên hai lần mang thai trước cũng là như thế.
”Vương Minh Viễn vỗ vỗ bả vai Vương Trường Sinh, an ủi.
Vừa dứt lời, một tiếng trẻ con khóc nỉ non từ trong phòng truyền đến.
“Sinh rồi, sinh rồi.
”Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuy nói người tu tiên khác với phàm nhân, nhưng đứa nhỏ sinh ra là thân thể phàm thai, đứa nhỏ chết non loại tình huống này không phải chưa từng xảy ra.
Một lát sau, một người phụ nữ trung niên ôm một đứa bé đi ra, ba người bọn Vương Trường Sinh bước nhanh đi tới.
Đứa bé mới chào đời rất nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân hồng hào, nhìn qua cực kỳ đáng yêu.
“Tam thúc, tam thẩm, cửu đệ, chúc mừng, đệ muội sinh một đứa con trai.
”“Cha, mẹ, con đi vào thăm nương tử một chút, bảo người ta đưa một ít linh thiện tới, cho nương tử tẩm bổ thân thể.
”Vương Trường Sinh bước nhanh đi vào phòng, Uông Như Yên nằm ở trên giường, trên người đắp chăn bông thật dày, sắc mặt tái nhợt.
“Nương tử, vất vả rồi, nàng không sao chứ!”Vương Trường Sinh bước nhanh đi qua, nhẹ nhàng nắm bàn tay Uông Như Yên, quan tâm hỏi.
Uông Như Yên mỉm cười, nói: