Thanh Liên Chi Đỉnh

464: Vương Thanh Trạch Nạp Thiếp


trước sau


Vương Diệu Long nhìn thấy Vương Thanh Sơn, mặt lộ vẻ vui mừng, nói: “Thanh Sơn đã trở lại, cháu nếu chịu đi một chuyến, vậy thì quá tốt rồi.


Cửu thẩm cháu vừa mới sinh, không tiện để cho Trường Sinh đi một chuyến, chỉ có thể vất vả cháu rồi.”Vương Thanh Sơn cười bình thản, nói: “Sẻ chia lo lắng cho gia tộc, đây là việc Thanh Sơn nên làm.”“Vương đạo hữu, đó là hai con yêu thú bậc hai, có một con bậc hai trung phẩm, ta thấy vẫn là mời cửu thúc ngươi đi một chuyến đi!”Trần Hổ nhíu mày nói, trong lời nói cũng không tín nhiệm Vương Thanh Sơn.“Yêu thú bậc hai trung phẩm? Cũng không phải chưa từng giết, việc này bao ở trên người ta, cửu thẩm vừa mới sinh, bảo cửu thúc ta bỏ xuống vợ con trừ yêu cho Trần gia các ngươi, cái này thích hợp sao? Yên tâm đi! Vương Thanh Sơn ta có thể diệt trừ hai con yêu thú bậc hai này.”Giọng điệu Vương Thanh Sơn khá bình thản, tràn ngập tự tin.Vương Diệu Long cười tự tin, nói: “Trần tiền bối, ngươi yên tâm đi! Yêu thú bậc hai trung phẩm, Thanh Sơn không biết đã giết bao nhiêu, có hắn ra trận, nhất định không có vấn đề.”Trần Hổ có chút kinh ngạc, nét hoài nghi trong mắt hơi giảm đi, Vương Diệu Long đã nói như vậy, hắn cũng không tiện phản đối nữa.

Uông Như Yên vừa mới sinh, bảo Vương Trường Sinh bỏ lại vợ con đi giúp Trần gia trừ yêu, hắn không cảm thấy gia tộc của mình có mặt mũi lớn như vậy.“Ta vừa trở về, hai ngày nữa lại theo Trần tiền bối tới Trần gia.”Trần Hổ gật đầu, đáp ứng.“Vậy được rồi, nhị thập ngũ tằng tổ phụ, Trần đạo hữu, mọi người thong thả nói chuyện, ta đi thăm cửu thẩm.”Nói xong lời này, Vương Thanh Sơn xoay người rời khỏi.Vương Thanh Sơn tới chỗ ở của Vương Trường Sinh, phát hiện đầy người chen chúc, trên mặt mỗi người đều treo nụ cười nồng đậm.“Được rồi được rồi, đa tạ các vị thúc bá huynh đệ, Như Yên vừa mới sinh, mọi người để nàng nghỉ ngơi, đều trở về đi! Ngày khác ta lại bày tiệc ăn mừng.”Vương Trường Sinh chắp tay với mọi người, khách khí nói.“Mọi người đều trở về đi! Đừng quấy nhiễu tẩu tử nghỉ ngơi, ngày khác chúng ta lại bày tiệc chúc mừng một lần hẳn hoi.”Vương Trường Nguyệt khuyên nhủ theo.Nghe xong lời này, mọi người lục tục rời khỏi.Không qua bao lâu, chỉ còn lại Vương Trường Sinh, Vương Trường Nguyệt cùng Vương Thanh Sơn ba người.“Cửu thúc, chúc mừng! Cháu cũng không có thứ gì tốt, đây là nội đan Hàn Băng Thiềm bậc hai trung phẩm.”Vương Thanh Sơn chúc mừng một tiếng, lấy ra một cái hộp gỗ màu xanh, đưa cho Vương Trường Sinh.Vương Trường Sinh nói một tiếng cảm ơn, nhận hộp gỗ màu xanh, quan tâm hỏi:“Thanh Sơn, hai năm nay cháu ở nơi nào săn giết yêu thú? Có gặp phiền toái gì hay không?”Vương Thanh Sơn cũng không giấu diếm, nói theo sự thật, cũng mang chuyện Trần Hổ tới bái phỏng nói cho Vương Trường Sinh và Vương Trường Nguyệt.“Yêu thú bậc hai trung phẩm! Phụ cận nơi Trần gia trú đóng là một vùng đầm lầy lớn, cháu trước khi lên đường, đi phòng kho lĩnh hai viên Giải Độc Thanh Linh Tán, hy vọng mấy người không dùng tới.”Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, có chút không yên tâm dặn dò.Vương Thanh Sơn kinh nghiệm đấu pháp phong phú, cộng thêm con rối thú bậc hai trung phẩm phụ trợ, đối phó hai con yêu thú bậc hai, hẳn là không có vấn đề.“Cửu thúc, con rối thú bậc hai trên tay chúng ta tổn hại không ít, thúc có rảnh thì tu bổ một phen.”Vương Thanh Sơn lấy ra một cái túi trữ vật màu xanh, đưa cho Vương Trường Sinh.“Hì hì, rốt cuộc có thể ra ngoài giải sầu rồi.”Vương Trường Nguyệt cười ngọt ngào, trên mặt lộ ra nét khát khao.Nàng là trận pháp sư, nhưng Vương gia không cần bố trí nhiều trận pháp như vậy, càng nhiều thời gian nàng là đang tu luyện.Vương Trường Nguyệt không biết luyện chế cờ trận,

nhưng nàng có thể lắp đặt từng nhóm tài liệu bố trí trận pháp, giao cho Vương Trường Hoán luyện chế cờ trận, một năm có thể luyện chế một bộ cờ trận bậc hai hạ phẩm, trừ đi phí tổn, lợi nhuận hơn hai ngàn khối linh thạch, nếu không phải Vương gia không nhiều luyện khí sư bậc hai, Vương Trường Sinh phải bận tu luyện, lợi nhuận sẽ càng lớn hơn nữa.Đương nhiên, trận pháp bậc hai Vương Trường Nguyệt biết bố trí cũng không nhiều.

Nàng bố trí trận pháp, dựa hết vào tự mình mò mẫm, trình độ bày trận không cao, cũng không có trận pháp sư nào trao đổi với nàng.Nàng thật ra muốn trao đổi cùng trận pháp sư khác, đáng tiếc không có cơ hội nào.“Muộn chưa từng rời xa nhà, cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm săn giết yêu thú, muội phụ trách bày trận là được, nếu không gọi thập bát đệ trở về đi! Hai người cùng đi, ta cũng yên tâm hơn chút.”“Không cần, cửu thúc, hai con yêu thú bậc hai mà thôi, có con rối thú bậc hai giúp, cháu có thể giải quyết, Hồng Diệp lĩnh bên kia cần thập bát thúc trông coi, nghe nói thập bát thúc đang bế quan tu luyện, vẫn là đừng quấy rầy thập bát thúc, việc này cháu có thể làm tốt.”Vương Thanh Sơn tràn đầy lòng tin nói.Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, lấy ra một quả cầu ánh vàng rực rỡ, đưa cho Vương Thanh Sơn, nói: “Chữa trị con rối thú bậc hai cần không ít thời gian, con rối thú bậc hai thượng phẩm này cháu mang theo, lấy thần thức Trúc Cơ tầng hai của cháu, không thể khống chế thời gian quá dài.


Cháu tốc chiến tốc thắng, đừng kéo dài thời gian quá dài.”“Cháu biết rồi, cảm ơn cửu thúc.”“Cảm ơn cái gì, người trong nhà, con rối thú bậc hai thượng phẩm này cháu giữ lại dùng đi! Lúc ra ngoài săn giết yêu thú, cố gắng đừng sử dụng, giữ làm con bài chưa lật, chờ cháu trở về, ta có thể đã bế quan, một lần này thời gian bế quan chỉ sợ sẽ khá dài.


Cửu thẩm cháu sau khi khôi phục một đoạn thời gian, cũng cần bế quan, nàng dừng lại ở Trúc Cơ tầng bốn nhiều năm rồi, gia tộc liền làm phiền mọi người chiếu cố nhiều hơn một chút.”Vương Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng dặn dò.Vương Thanh Sơn và Vương Trường Nguyệt đáp ứng, đây là trách nhiệm cùng nghĩa vụ của bọn họ.Nói chuyện phiếm chốc lát, Vương Trường Nguyệt và Vương Thanh Sơn cáo từ rời khỏi.Hai ngày sau, Vương Trường Nguyệt và Vương Thanh Sơn dẫn theo mười tộc nhân rời Vương gia bảo, cùng Trần Hổ chạy tới Trần gia.Phường thị Thanh Nguyệt, tửu lâu Tứ Hải.Trong sảnh lớn không còn chỗ ngồi, lầu hai lầu ba cũng không còn bao nhiêu chỗ trống, làm ăn cực kỳ náo nhiệt.Vương Thanh Trạch từ sân sau đi ra, nhìn thấy trong cửa hàng làm ăn náo nhiệt, hắn rất vui vẻ.“Vương chưởng quầy, canh Tử Lân Tức Ngư này không tệ, ta chỉ thích món ăn này của tửu lâu Tứ Hải các ngươi.”“Muốn ta nói, Bách Quả Nhưỡng (rượu) mới là nhất tuyệt, phối với linh oa (oa: ếch) chiên giòn, tuyệt không thể tả.”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện