Vương Minh Nhân rất rõ, gia tộc quá yếu ớt, trợ giúp đối với hắn có hạn, hắn muốn ở con đường tu tiên đi được xa hơn, bản thân phải cố gắng.
Hắn là tư chất kim hỏa song linh căn, tu luyện công pháp địa phẩm 《 Kim Diễm Bí Điển 》, là luyện khí sư trời sinh, luyện khí thích hợp hắn nhất, hắn cũng có cơ sở này.
Ra khỏi mật thất, hắn cất bước đi ra phía ngoài, tính mua một ít tài liệu luyện khí.
Hắn mới vừa đi ra khỏi Thái Nhất cung, Lý Tín đã đi tới trước mặt.
Lý Tín ngày thường có chút chiếu cố đối với Vương Minh Nhân, Vương Minh Nhân và Lý Tín đi lại tương đối gần gũi.
Trên mặt Lý Tín lộ ra một nụ cười, nói: “Vương sư đệ, đệ xuất quan rồi, Trúc Cơ tầng ba, chúc mừng nha!”Vương Minh Nhân cười gật gật đầu, nói: “Lý sư huynh đi vội như vậy, huynh cần đi gấp chỗ nào sao?”“Vương sư đệ, ta nhớ rõ đệ bây giờ là thời kỳ nghỉ ngơi nhỉ!”“Đúng vậy! Làm sao thế?”Lý Tín lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Vậy quá tốt rồi, Mạc sư thúc đòi người, đệ theo ta đi một chuyến đi! Người khác đang có việc, tạm thời không thoát thân được, yên tâm, đây là một công việc béo bở.
”Vương Minh Nhân đầu đầy mờ mịt, nhưng sư môn trưởng bối có lệnh, hắn không dám từ chối, đi theo Lý Tín lên trên lầu.
Rất nhanh, Vương Minh Nhân và Lý Tín tới lầu bốn.
Lãnh Như Mị và Mạc Nhất Sơn đang uống trà nói chuyện phiếm, mười mấy đệ tử đứng ở một bên, không nói một lời, vẻ mặt cung kính.
Lý Tín bước nhanh đi đến trước mặt Lãnh Như Mị, cung kính nói: “Lãnh sư thúc, Mạc sư bá, đồng môn hiện giờ không có việc gì đều đã ở đây, có bộ phận đang bế quan tu luyện, có bộ phận chẳng biết đi đâu.
”Ánh mắt Mạc Nhất Sơn nhanh chóng lướt qua trên thân đám người Vương Minh Nhân, nói: “Ta cùng Lãnh sư muội tính đi săn giết một con yêu thú bậc ba trung phẩm, các ngươi đi cùng.
Yên tâm, các ngươi chỉ cần khống chế cờ trận là được, ta cùng Lãnh sư muội sẽ đối phó yêu thú bậc ba, sau khi xong việc, mỗi người năm trăm điểm cống hiến, kẻ biểu hiện nổi trội xuất sắc, trọng thưởng, bây giờ xuất phát.
”Mạc Nhất Sơn giới thiệu đơn giản một lần, liền tuyên bố xuất phát.
Vương Minh Nhân chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, đã bị gọi, tự nhiên không dám từ chối.
Cứ như vậy, Lãnh Như Mị và Mạc Nhất Sơn dẫn theo mười lăm tu sĩ Trúc Cơ, rời khỏi phường thị.
Ra khỏi phường thị, Mạc Nhất Sơn thả ra một con mãng xà khổng lồ hai đầu thân to như vại nước, ngoài thân mãng xà khổng lồ trải rộng vảy màu đỏ, xem khí tức của nó, rõ ràng là linh thú bậc ba.
Đám người Lãnh Như Mị lục tục đến trên lưng mãng xà khổng lồ hai đầu, mãng xà khổng lồ hai đầu vỗ cái đuôi thô to vào không trung, hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ, bay thẳng hướng nam.
Hơn một tháng sau, vùng hải vực mênh mông vô bờ nào đó, một con mãng xà khổng lồ hai đầu hình thể thật lớn nhanh chóng lướt qua bầu trời, Vương Minh Nhân ngồi ở trên lưng mãng xà khổng lồ hai đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn một mảng hải vực xanh thẳm.
Hắn đã đến Nam Hải năm năm, vẫn là lần đầu tiên rời khỏi đảo Linh Miết.
Ngay từ đầu, hắn vẫn có chút hưng phấn và tò mò, nhưng nhìn nước biển hơn một tháng, hóng gió biển hơn một tháng, cũng đã ngáấy rồi.
Phía trước đột nhiên xuất hiện một mảng lớn bóng đen, nhanh chóng bay về phía đoàn người Lãnh Như Mị.
Vương Minh Nhân nheo đôi mắt lại, rất nhanh đã thấy rõ chân dung bóng đen.
Bóng đen thế mà lại là một loại quái cầm (chim quái dị) màu đen, loại chim này đuôi dài, mọc một chân, cổ dài, trên đầu trụi lủi, toàn thân linh vũ màu đen rậm rạp.
Vương Minh Nhân đã sớm từ trên điển tịch tìm hiểu được, khác với Đông Hoang là, Nam Hải khá nhiều yêu cầm, thường xuyên kết đàn xuất hiện,