Vương Minh Nhân thành khẩn nói, hắn đầu tiên là thừa nhận thực lực của đội viên, thể hiện ý tôn kính của mình.
Hắn đưa ra Mạc Nhất Sơn, là cảnh cáo bọn họ, đội trưởng là Mạc Nhất Sơn khâm định, cuối cùng đưa ra Từ Tử Hoa vị sư phụ hời này, để người khác rõ, mình có bối cảnh, đừng ngáng chân mình.
Nghe xong lời này, mọi người nhìn nhau, vẻ mặt khác nhau.
“Như thế nào? Các ngươi muốn cãi lệnh Mạc sư bá? Cãi lại mệnh lệnh của sư môn trưởng bối, dựa theo môn quy bản tông, các ngươi biết kết cục.
”Giọng điệu Vương Minh Nhân nghiêm khắc.
“Ta tên Trần Dương, đội trường có gì nói thẳng là được.
”Một nam tử trung niên tướng mạo hàm hậu chắp tay với Vương Minh Nhân, cười mỉm nói.
Có cái mở đầu này, người khác lần lượt đánh tiếng với Vương Minh Nhân, cũng báo ra tên họ của mình.
Vương Minh Nhân cũng không trông cậy vào nhanh như vậy đã khiến bọn họ tâm phục khẩu phục, chỉ cần những người này không thọc gậy bánh xe mình là được.
Hắn hỏi một lần sở trường của những người này, lần lượt ghi nhớ.
“Được rồi, Mạc sư bá nói, từng nhóm tới đảo Thanh Ngư, các ngươi bây giờ ở nơi này của ta ba ngày, ba ngày sau xuất phát.
”Đối với điều này, người khác tự nhiên không có dị nghị.
Ba ngày sau, mười một người bọn Vương Minh Nhân chia làm hai nhóm, lợi dụng truyền tống trận rời khỏi.
Đảo Thanh Ngư bởi ngoại hình giống một con thanh ngư (cá trắm đen) mà được đặt tên, thảm thực vật trên đảo rậm rạp.
Phường thị Thanh Ngư là một trong năm phường thị cỡ lớn của hải vực Thiên Sa, mỗi ngày đều có lượng lớn tu sĩ tới phường thị Thanh Ngư.
Sân nhà yên tĩnh nào đó, Lãnh Như Mị cùng một nho sinh trung niên ngồi ở trong đình đá uống trà nói chuyện phiếm, bên cạnh đình đá có một tòa lầu các màu xanh cao ba tầng.
Ba nam một nữ đứng ở trước mặt bọn họ, vẻ mặt cung kính.
“Lý sư điệt, chuyện gì vậy? Vương sư điệt còn chưa tới sao?”Lãnh Như Mị nhìn sắc trời, nhíu mày nói.
“Chưa, có lẽ là trên đường trì hoãn đi!”“Lãnh sư muội, chờ một chút nữa đi! Dù sao còn chưa vượt qua thời gian định trước.
”Nho sinh trung niên đứng giữa giảng hòa.
“Được rồi! Đợi hắn thêm một lát! ”Lãnh Như Mị còn chưa nói xong, một thanh niên áo sam xanh bước nhanh đi đến.
“Lãnh sư thúc, Dương sư thúc, đám người Vương sư đệ đến rồi, bây giờ ở ngay bên ngoài.
”“Dẫn hắn vào.
”Thanh niên áo sam xanh nhận lệnh mà đi, không qua bao lâu, Vương Minh Nhân cùng mười đồng môn đi đến.
Bọn họ chắp tay với Lãnh Như Mị cùng nho sinh trung niên, cung kính nói: “Đệ tử bái kiến Dương sư thúc, Lãnh sư thúc.
”Lãnh Như Mị trừng mắt nhìn Vương Minh Nhân một cái, cau mày hỏi: “Ta hỏi ngươi, đội ngũ khác đều đến vài ngày rồi, ngươi vì sao bây giờ mới đến.
”“Đệ tử không quen thuộc đối với tình huống Nam Hải, chậm trễ vài ngày, còn xin Lãnh sư thúc thứ tội.
”Lãnh Như Mị đang muốn răn dạy vài câu, lại bị nho sinh trung niên ngăn cản.
“Lãnh sư muội, Vương sư điệt cũng chưa vượt qua kỳ hạn, xem ở trên phần Từ sư huynh, muội tạm tha hắn một lần này đi!”Nghe xong lời này, Lãnh Như Mị không tiện nói cái gì nữa.
“Đi xuống nghỉ ngơi đi! Nghỉ ngơi một đêm cho tốt, ngày mai xuất phát.
”“Vâng, đệ tử cáo lui.
”Vương Minh Nhân cúi người hành lễ, dẫn theo đội viên lui xuống.
Một đồng môn sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, Trần Dương đi theo Vương Minh Nhân vào một gian phòng khách.
“Vương sư đệ, vi huynh không biết nói chuyện, về sau chỗ nào dùng tới ta, cứ việc mở miệng.
”Trần Dương cảm kích nói.
Bọn họ sở dĩ chậm trễ mấy ngày, đều là vì Trần Dương.
Bọn họ sau khi truyền tống đến hòn đảo nhỏ nào đó, bởi vì không có truyền tống trận lệ thuộc trực tiếp, cần bay đi hòn đảo nhỏ nào đó.
Ở trên đường, bọn họ gặp một đàn yêu cầm, Trần Dương đuổi theo một con yêu cầm bậc hai thượng phẩm, dẫn tới toàn đội bị lạc phương hướng, lúc này mới tới trễ mấy ngày.
Vương Minh Nhân vừa rồi chưa