Nữ tử váy xanh vội vàng hướng vỗ lên trên người một tấm Phi Thiên Phù, sau lưng mọc ra một đôi cánh màu xanh, nhẹ nhàng vỗ, nàng lúc này mới đứng vững thân mình.
Hai nữ tử khác phản ứng chậm một nhịp, phân biệt bị mấy cây phi đao màu đỏ và ba thanh phi kiếm màu lam chém giết.
Khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử váy xanh thay đổi hẳn, không nói hai lời, vỗ lên trên người một lá bùa màu vàng, hóa thành một dải cầu vồng màu vàng xé gió chạy đi, tốc độ cực nhanh.
“Nhị thập nhất thúc, thúc mau xử lý tài vật trên thân hai người, cháu đi đuổi theo cô ta, nhất định không thể để cô ta chạy thoát.
”Vương Trường Phong truyền âm dặn dò một tiếng, sử dụng phù binh phi hành đuổi theo.
Vương Minh Giang khống chế pháp khí phi hành, chậm rãi hạ xuống.
Vương Trường Phong tốc độ cực nhanh, hắn lấy ra một cây trường cung lập lòe ánh sáng màu đỏ, nâng cung cài tên, nhắm vào hào quang màu vàng.
“Vù vù vù!”Vài tiếng mũi tên xé gió vang lên bén nhọn, mấy mũi màu đỏ bắn ra, lao thẳng về phía hào quang màu vàng.
Một tiếng kêu thảm thiết của nữ tử vang lên, nữ tử váy xanh từ trên cao ngã xuống, nhanh chóng rơi về phía mặt đất.
Vương Trường Phong sử dụng phù binh phi hành, nhanh chóng đuổi theo.
Không qua bao lâu, hắn ngừng lại, nữ tử váy xanh rơi ở trên tán cây một cây to che trời, hai mắt nhắm nghiền, ngực cắm một mũi tên màu đỏ.
Nữ tử váy xanh chợt mở mắt, nâng tay, một cái ống sắt màu xanh to bằng bàn tay bắn ra, đánh lên một đạo pháp quyết.
Một tiếng cơ quan vang lên, đoạn trước ống sắt màu xanh rơi xuống, lộ ra lỗ trống rậm rạp nhỏ bé.
Tiếng “xẹt xẹt” vang to, hào quang màu xanh rậm rạp bắn nhanh ra, bắn thẳng về phía Vương Trường Phong.
Vương Trường Phong biến sắc, bắt pháp quyết, ngoài thân sáng lên một đợt ánh sáng màu đỏ chói mắt, một màn hào quang màu đỏ dày đặc hiện lên bên người, đồng thời, phù binh phi hành chở hắn bay về phía nơi xa, muốn tránh đi.
Số lượng thanh quang thật sự quá nhiều, bộ phận thanh quang đánh ở trên màn hào quang màu đỏ, màn hào quang màu đỏ nhất thời tan vỡ, mười mấy luồng hào quang màu xanh xuyên thủng vai phải Vương Trường Phong, phù binh phi hành bị hào quang màu xanh rậm rạp đánh trúng, hủy diệt.
Hắn phát ra một tiếng hét thảm, nhanh chóng rơi về phía mặt đất.
Vương Trường Phong nhịn xuống đau đớn, vỗ cho mình một lá bùa phi hành, sau lưng có thêm một đôi cánh màu xanh, miễn cưỡng đứng vững thân thể.
Hai cây phi đao màu xanh bắn nhanh đến, Vương Trường Phong vội vàng né tránh, phản ứng vẫn chậm một nhịp, cánh tay trái bị phi đao màu xanh chém xuống, máu chảy không dừng.
Nữ tử váy xanh còn muốn tiếp tục công kích, Vương Minh Giang đã chạy tới, hắn vội vàng lấy ra một hạt châu màu đen to bằng nắm tay, bắn thẳng về phía nữ tử váy xanh.
Hạt châu màu đen tốc độ rất nhanh, vừa tiến vào cách nữ tử váy xanh mười trượng, đã nổ tung ra, vô số đinh dài màu đen bắn ra, bắn thẳng về phía nữ tử váy xanh.
Nữ tử váy xanh phản ứng cũng không chậm, vỗ lên trên người hai lá bùa phòng ngự bậc hai, một màn hào quang màu xanh cùng một màn hào quang màu đỏ trước sau hiện lên, bao phủ toàn thân nàng.
Nàng lại lấy ra một tấm khiên màu xanh, che ở trước người.
Đinh dài màu đen rậm rạp đánh lên tấm khiên màu xanh, vang lên một đợt tiếng vang trầm nước mưa đánh vào lá chuối, tấm khiên màu xanh bị đánh vỡ nát, màn hào quang màu xanh cũng không chống đỡ được bao lâu đã tan vỡ, cũng may màn hào quang màu đỏ chưa tan vỡ, bảo vệ một mạng của nữ tử váy xanh.
Đúng lúc này, ba thanh phi kiếm màu lam từ sau lưng nàng đánh tới, thoải mái phá huỷ màn hào quang màu đỏ, chém xuống đầu của nàng.
Vương Minh Giang nhanh chóng bay đến cạnh thi thể nữ tử váy xanh, lục soát đi tài vật trên người nàng, ném ra một