Ba đệ tử Bách Thú tông vừa chết, linh thú của bọn họ liền tự động bay trở về trong túi linh thú.Uông Như Yên biết Vương Thanh Sơn tương đối lợi hại, không ngờ Vương Thanh Sơn lợi hại như vậy, trên mặt lộ ra biểu cảm chấn động.Vương Thanh Sơn vỗ Tam Thủ Giảo dưới thân, Tam Thủ Giảo chậm rãi hạ xuống.“Cửu thẩm, người không sao chứ!”Uông Như Yên lắc lắc đầu, cười nói: “Thanh Sơn, may mà cháu kịp thời chạy tới, bằng không ta chỉ sợ phải mất mạng rồi.”“Cửu thẩm khách khí rồi, đây là điều cháu nên làm.”Ánh mắt của Uông Như Yên dừng ở Tam Thủ Giảo dưới thân Vương Thanh Sơn, trong đôi mắt đẹp lướt qua một chút kinh ngạc, tò mò hỏi: “Thanh Sơn, con dị thú bậc hai thượng phẩm này, cháu từ nơi nào kiếm được?”Vương Thanh Sơn mỉm cười, giải thích: “Đây là Tam Thủ Giảo cháu vừa mới hàng phục, linh thú biến dị.
Đúng rồi, cửu thẩm, người có tin tức thập bát thúc cùng thập nhị đệ không?”Uông Như Yên lắc lắc đầu, nói: “Không có, ta...”Nàng còn chưa nói xong, một trận tiếng nổ thật lớn từ nơi xa truyền đến.Một bóng đen xuất hiện ở trên đồng bằng nơi xa, một mảng lớn yêu cầm đuổi theo không bỏ.Bóng đen nhanh chóng lao về phía chỗ bọn họ, tốc độ cực nhanh.“Không ổn, có người tới đây.”Vương Thanh Sơn nheo đôi mắt lại, biến sắc: “Không ổn, là thập bát thúc.”Vương Trường Hào cưỡi ở trên lưng Thanh Lân Mã, trong mắt tràn đầy sợ hãi.Vận khí của hắn kém đến cực điểm, trừ ngay từ đầu chém giết một con yêu mãng bậc hai, đạt được ba trái linh quả trăm năm, thời gian còn lại, Vương Trường Hào đều đang chạy trốn, phù triện bậc hai cùng pháp khí tự bạo mang theo trên người toàn bộ dùng hết.Hơn trăm con quạ hai đầu hình thể thật lớn đuổi theo không bỏ, thỉnh thoảng phóng thích đao gió màu xám công kích Vương Trường Hào.Tiếng “xẹt xẹt” vang to, đao gió màu xám rậm rạp rợp trời rợp đất bắn nhanh đến, bịt kín đường đi của Vương Trường Hào.Vương Trường Hào sinh ra cảnh giác, tay phải vỗ lưng ngựa, từ trên lưng Thanh Lân Mã bay lên, bay sang bên trái.“Oành đùng đùng!”Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, vô số đao gió màu xám đánh ở trên thân Thanh Lân Mã, Thanh Lân Mã ngã xuống trong vũng máu.Một đòn của quạ hai đầu không thành công, một lần nữa phóng thích đao gió màu xám công kích Vương Trường Hào.Đúng lúc này, một tiếng nam tử quát lạnh vang lên: “Cự Kiếm Thuật!”Vừa dứt lời, một vồng màu xanh dài mấy trượng cầu bắn nhanh đến, thế mà lại là một thanh kiếm khổng lồ màu xanh tản mát ra linh khí kinh người.
Thanh kiếm khổng lồ màu xanh mang theo một khí thế không thể ngăn cản, lao vào trong yêu cầm, giống như bổ dưa thái rau, từng con quạ hai đầu bị thanh kiếm khổng lồ màu xanh chém thành hai đoạn, thi thể rơi xuống mặt đất.Đàn yêu cầm này thực lực chỉnh thể không cao, quạ đen vương chỉ là bậc hai trung phẩm, còn có mười mấy con bậc hai hạ phẩm, còn lại đều là bậc một.Thanh kiếm khổng lồ màu xanh như sói vào đàn dê, thoải mái chém giết quạ hai đầu, chỉ có mấy chục con quạ hai đầu bậc một chạy được.Vương Trường Hào thở phào nhẹ nhõm một hơi, bị dọa toát mồ hôi lạnh.Lúc này, Uông Như Yên và Vương Thanh Sơn đi tới, trăm miệng một lời hỏi:“Thập bát đệ (thập bát thúc), không sao chứ!”Vương Trường Hào lắc lắc đầu, cười nói: “Ta không sao, may mà có Thanh Sơn, vận của ta quá kém rồi, không phải đụng tới người khác đấu pháp, chính là bị yêu thú yêu trùng yêu cầm quần cư truy kích.
Lần này nếu không phải đụng tới các người, ta đã dữ nhiều lành ít.
Đúng rồi, Thanh Thuân đâu! Hai người có tin tức của nó không?”“Không có, thập nhị đệ làm người ổn trọng, tâm tư