Hắn từ nhỏ lớn lên ở Thiên Binh môn, cha mẹ đều là đệ tử Thiên Binh môn, nuông chiều từ bé, nếu không phải Vương Thanh Thiến chủ động mời, hắn sẽ không ra ngoài săn giết yêu thú.
Hắn có cha mẹ làm chỗ dựa, bản thân là luyện khí sư bậc hai trung phẩm, căn bản không cần vì linh thạch đi săn giết yêu thú.
Triệu Chính nghe xong lời này, trong lòng thở dài một hơi, loại lời này, Lý Viêm từng nói rất nhiều lần, không qua bao lâu lại tái phát.
Nếu không phải nể mặt Vương Thanh Thiến, Triệu Chính đã sớm xoay người chạy lấy người.
Ở trong mắt hắn, Lý Viêm quả thực là đồng đội heo, Vương Thanh Thiến tốt hơn Lý Viêm nhiều, tuy cha là tu sĩ Kết Đan, nàng vẫn luôn phục tùng mệnh lệnh, chưa từng tự tiện hành động, săn giết yêu thú thu hoạch, Vương Thanh Thiến bỏ ra bao nhiêu sức, thì cầm bấy nhiêu, tuyệt không chiếm món hời từ người khác.
Lý Viêm thích chơi trội không nói, mỗi lần chia tài vật, hắn đều phải lấy nhiều hơn một chút.
Triệu Chính thở dài một hơi, nói: “Hy vọng thế! Ngươi nếu còn như vậy, chúng ta sớm hay muộn phải xui xẻo.
”Nghe xong lời này, mặt Lý Viêm lộ vẻ không vui.
“Được rồi, sắc trời cũng không sớm nữa, chúng ta nhanh một chút xử lý xong thi thể yêu thú, quay về phường thị đi! Ta nghe nói có một đám tà tu lẻn đến Ngụy quốc, chuyên môn giết người đoạt bảo, đoạn thời gian trước đã cướp giết mấy con em gia tộc tu tiên.
”Vương Thanh Thiến nhìn thấy hai người bắt đầu tranh cãi, vội vàng giảng hòa.
Triệu Chính gật gật đầu: “Chuyện này ta cũng đã nghe nói, năm tông phái Ngụy quốc còn dán ra bố cáo, chúng ta vẫn là về phường thị trốn một thời gian đi! Tránh đầu sóng ngọn gió.
”“Cho dù có tà tu, cũng sẽ không khéo như vậy bị chúng ta gặp phải, cho dù gặp tà tu, mặt đối mặt chém giết, ai thắng ai thua còn không nhất định đâu!”Lý Viêm không tán đồng.
Hắn có tu vi Trúc Cơ tầng năm, trên người mang theo nhiều món đồ giữ mạng, cho dù không địch lại, thoát thân vẫn là không có vấn đề.
Triệu Chính lắc lắc đầu, cũng không tranh cãi với Lý Viêm, nâng bước đi về phía thi thể con gấu khổng lồ màu vàng.
Nửa khắc đồng hồ sau, ba người đi ra khỏi hang núi.
Lý Viêm vỗ túi trữ vật, một chiếc phi toa hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng từ trong đó bay ra, nháy mắt phóng to gấp mười, đứng ở trước mặt bọn họ.
Ba người lục tục đi tới, Lý Viêm bắt pháp quyết, mặt ngoài phi toa màu đỏ sáng lên vô số phù văn, hóa thành những luồng hào quang màu đỏ xé gió mà đi.
Bọn họ còn chưa bay ra bao xa, mặt đất phụ cận chợt bay ra mấy luồng hào quang màu xanh, lao về phía ba người.
“Không ổn, địch tấn công.
”Triệu Chính phản ứng nhanh nhất, lấy ra một cây cờ phướn màu vàng, thả ra một mảng lớn cơn lốc màu vàng, bảo vệ bọn họ.
Mấy luồng hào quang màu xanh đánh ở trên cơn lốc màu vàng, nhất thời bay ngược đi.
Năm độn quang màu sắc khác nhau từ mặt đất xung quanh bay ra, thế mà lại là năm tu sĩ Trúc Cơ, bọn họ đều đeo mặt nạ quỷ, thấy không rõ diện mạo bọn họ, cao nhất Trúc Cơ tầng sáu, thấp nhất Trúc Cơ tầng ba.
Vương Thanh Thiến và Lý Viêm biến sắc hẳn, nhao nhao lấy ra phù triện bậc hai cùng pháp khí tự bạo, đánh về phía tà tu đang lao tới.
“Ầm ầm ầm!”Một đợt tiếng nổ thật lớn vang lên, sóng khí cuồn cuộn, ánh lửa ngút trời, tạm thời ngăn cản năm tu sĩ Trúc Cơ ập tới.
Nhân cơ hội này, Lý Viêm bắt pháp quyết, phi toa màu đỏ tỏa sáng rực rỡ, đẩy nhanh tốc độ.
Năm tên tà tu Trúc Cơ kỳ đuổi theo không tha, tốc độ không chậm hơn ba người bọn Lý Viêm.
“Ba người chúng ta mục tiêu quá lớn, phân tán chạy trốn đi! Sống hay chết, xem vận may của mình.
”Lý