Sau khi Vương Trường Sinh Kết Đan, người theo đuổi Vương Thanh Thiến không ít, trải qua nàng sàng chọn, chỉ còn lại Lý Viêm cùng Triệu Chính.Lúc săn giết yêu thú, phẩm tính làm người của Triệu Chính và Lý Viêm đều rơi vào trong mắt Vương Thanh Thiến, nàng càng xem trọng Triệu Chính hơn.Triệu Chính là tán tu, phẩm hạnh đoan chính, làm người cẩn thận, nhưng hắn khá tiết kiệm, mua đồ tính toán chi li.
Lý Viêm xuất thân tông môn, đối đãi người khác thành khẩn, kết bạn rộng khắp, nhưng hắn thích nổi bật chiếm tiện nghi, có chút tự đại, hai người đều có ưu điểm và khuyết điểm.Triệu Chính liều mình cứu Vương Thanh Thiến, cộng thêm đoạn từng trải đó lúc còn nhỏ, Vương Thanh Thiến thiên hướng Triệu Chính hơn.“Tiểu tử này quả thật không tệ, Thanh Thiến, con thật sự thích hắn sao?”“Tuổi của con gái cũng không nhỏ nữa, hắn đối với con nói gì nghe nấy, bản thân hắn tương đối tiết kiệm, nhưng mua quà cho con chưa từng tiết kiệm.
Con thích linh mộc bậc hai, hắn liền chui vào trong núi sâu rừng già, chỉ vì chặt được linh mộc quý giá.
Con gái là thích, hắn cũng đồng ý ở rể, nhưng hắn muốn giống với dượng, để cho một đứa nhỏ theo họ Triệu.”Vương Trường Sinh mỉm cười, xoa đầu Vương Thanh Thiến, nói: “Chỉ cần hắn tốt với con, họ gì không quan trọng, hôn sự này, cha đồng ý, chờ mẹ con xuất quan, liền xử lý hôn sự cho các con.”Theo hắn thấy, chuyện này không đáng kể chút nào, năm đó Lý Khải Văn ở rể, là muốn một đứa nhỏ họ Lý.
Lý Khải Văn có được một nghề tinh thông, Vương Trường Sinh đồng ý, Đông Hoang tài nguyên tu tiên có hạn, đều là nắm giữ trên tay môn phái tu tiên, cho dù Vương Trường Sinh đã Kết Đan, cũng không chiếm được món hời nào, hắn tính dẫn tộc nhân tới Nam Hải phát triển.Nam Hải tài nguyên tu tiên phong phú, nhưng dựa vào thực lực nói chuyện, Vương gia tu sĩ Trúc Cơ biết đánh quá ít, Triệu Chính ở rể Vương gia, có thể theo Vương Thanh Sơn ra ngoài săn giết yêu thú.Vương Thanh Thiến cười ngọt ngào, nói: “Cảm ơn cha.
Đúng rồi, cha, mấy năm trước, di chỉ Kim Dương tông hiện thế, mẹ cùng đám người thập bát thúc tiến vào di chỉ tầm bảo...”Nàng nói một lần tình huống gia tộc mấy năm nay, bao gồm Vương Minh Giang mang về một món pháp bảo.Biết được Vương Minh Giang đã mất, để lại vợ góa con côi, Vương Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, hắn là để Vương Minh Giang ở bên ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, chờ hết ồn ào, lại để gã trở về, không ngờ Vương Minh Giang đã chết.Nếu có cơ hội, hắn sẽ báo thù giúp Vương Minh Giang.“Đúng rồi, Thanh Thiến, mẹ con bọn họ có từ trong di chỉ mang về công pháp hay không?”“Mẹ cầm về mấy môn công pháp, có một môn công pháp thuộc tính mộc thích hợp con, nhưng ta kẹt ở bình cảnh, sửa tu công pháp cũng không thể hóa giải bình cảnh, con là muốn hóa giải bình cảnh xong lại sửa tu công pháp.”Vương Trường Sinh gật gật đầu, dặn dò: “Trong thời gian này bớt ra ngoài, dưỡng thương cho tốt, vi phụ có việc cần bận, đi trước.”Vương Trường Sinh tìm tới Vương Thanh Viễn, hỏi tài vụ gia tộc.Được lợi bởi chuyến đi di chỉ Kim Dương tông, Vương gia kiếm một khoản tiền lớn, bán ra tài liệu đổi mười mấy vạn linh thạch, cộng thêm lợi nhuận mấy năm nay, gia tộc trước mắt có hai mươi ba vạn linh thạch.Tài liệu bậc ba Uông Như Yên mang về, tất cả đều chưa động vào.Biết được có ba phần tài liệu luyện chế pháp bảo, Vương Trường Sinh dị thường hưng phấn.“Cửu thúc, nhị thập thất thúc công mang về món pháp bảo kia, đổi bao nhiêu điểm công đức? Nhị thập thất thúc công để lại hai