Vợ chồng bọn họ bao vây tiễu trừ một đàn yêu cầm, chém giết một con yêu cầm bậc ba hạ phẩm, để một con yêu cầm bậc ba khác chạy mất.
Vương Trường Sinh là người quen cũ của hắn, lại chủ động nhường, quan trọng nhất là, Vương Trường Sinh quen biết người của Vạn Kiếm môn, Trần Nhất Long tự nhiên sẽ không chiếm tiện nghi Vương Trường Sinh.
“Trần đạo hữu khách khí rồi, nếu không phải các ngươi đả thương yêu thú này, Vương mỗ chưa chắc có thể nhặt được món hời này.
Chúng ta là người quen cũ, Trần đạo hữu không cần khách khí, như vậy, yêu đan thuộc về ta, thi thể kền kền hai đầu thuộc về ngươi.
”Vương Trường Sinh không tiện làm quá phận, nếu không phải vợ chồng Trần Nhất Long đả thương yêu thú này, hắn chưa chắc có thể thoải mái chém giết yêu thú này như thế.
Hắn thu đi yêu đan, thi thể kền kền hai đầu cho Trần Nhất Long, thi thể kền kền hai đầu có thể bán được mấy vạn linh thạch.
“Thịnh tình không thể chối từ, Trần mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.
”Trần Nhất Long cũng không khách khí, nhận thi thể kền kền hai đầu.
Vương Trường Sinh đạt được tinh hồn cùng yêu đan yêu thú, thu hoạch rất lớn.
“Gặp nhau tức là duyên, Vương đạo hữu, nếu không chê, đến Mộc Long các chúng ta làm khách, như thế nào?”Trần Nhất Long nhiệt tình mời, giọng điệu thành khẩn.
Vương Trường Sinh cân nhắc một lát, lắc lắc đầu, nói: “Đa tạ ý tốt của Trần đạo hữu, chúng ta còn có việc khác, ngày khác có rảnh, nhất định tới nhà bái phỏng.
”“Được rồi! Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, Vương đạo hữu, tạm biệt.
”Trần Nhất Long và Tôn Hồng Ngọc hóa thành hai luồng độn quang, bay về phía bầu trời.
Không qua bao lâu, hai đạo độn quang liền biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Vương Trường Sinh bắt pháp quyết, con thuyền bay màu lam nở rộ hào quang, bay lên trời.
Ngụy quốc, Thanh Liên sơn trang.
Căn nhà yên tĩnh nào đó, Triệu Chính đứng ở cửa sân, vẻ mặt lo lắng, Vương Thanh Chí, Tề San San, Vương Thanh Dương đứng ở một bên, vẻ mặt đều có chút kích động.
Một đợt tiếng bước chân dồn dập vang lên, một phụ nhân trung niên bước nhanh đi ra, trên mặt đầy nụ cười nói: “Chúc mừng nha! Triệu Chính, Thanh Thiến sinh cho ngươi một tiểu tử to béo.
”“Thím, Thanh Thiến không sao chứ!”Triệu Chính quan tâm hỏi, hắn càng quan tâm tình huống của Vương Thanh Thiến hơn.
“Không sao, mẹ con bình an, ngươi đã nghĩ tên cho đứa bé chưa?”Triệu Chính thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Ta đã thương lượng với Thanh Thiến, con trai theo họ ta, tên Triệu Tử Ngọc đi!”“Chúc mừng nha! Tỷ phu.
”Vương Thanh Chí và Vương Thanh Dương đều mở miệng chúc mừng.
“Qua vài ngày nữa, chúng ta mới uống một chén, ta đi vào thăm Thanh Thiến trước.
”Triệu Chính cười nói, bước nhanh đi vào trong nhà.
Vương Thanh Chí và Vương Thanh Dương nhìn nhau một cái, gật gật đầu với nhau.
Triệu Chính là người chồng tốt có tiếng, Vương Thanh Thiến xem như tìm được một nơi gửi gắm tốt.
“Nếu cha mẹ biết đại tỷ sinh con, khẳng định sẽ rất vui vẻ.
”“Đúng vậy! Cha mẹ không có mặt, chúng ta phải chiếu cố thằng cháu ngoại này mới được.
”Nam Hải, hải vực San Hô.
Trên không mảnh hải vực mênh mông vô bờ nào đó, một con thuyền bay màu lam nhanh chóng lướt qua trên bầu trời.
Vương Trường Sinh đứng ở đoạn trước con thuyền bay màu lam, nhíu mày.
Từ sau lần trước chém giết một con yêu cầm bậc ba, bọn họ hơn nửa năm chưa đụng phải một con yêu thú nào.
Nam Hải tài nguyên yêu thú phong phú, nhưng đội ngũ săn yêu rất nhiều, thường xuyên có thể nhìn thấy đội ngũ săn yêu khác, cũng may bốn người Vương Trường Sinh chưa lọt vào đội ngũ săn yêu khác công kích.
Vương Trường Sinh tựa như cảm ứng được cái gì, bắt pháp quyết, con thuyền bay màu lam ngừng lại.
Mười mấy độn quang