Sắc mặt Tây Môn Phượng nhất thời lạnh đi, không chút khách khí nói: “Ngươi đừng nói bừa, ta cùng Vương sư huynh là tình đầu ý hợp, không phải như ngươi nghĩ, ngươi đi đi! Về sau tốt nhất đừng tới tìm ta.
”Lý Đức Khánh người này lòng dạ khá hẹp hòi, nàng không thích Lý Đức Khánh, sau khi xác nhận quan hệ với Vương Minh Nhân, nàng tự nhiên sẽ không thân cận Lý Đức Khánh nữa, miễn cho dẫn tới người ta nói nhảm.
Sắc mặt Lý Đức Khánh trở nên rất khó coi.
Hắn nhìn Tây Môn Phượng vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng tức muốn chết, thầm nghĩ: “Hừ, tiện nhân, còn không phải chê nghèo theo giàu, khinh thường lão tử, một ngày nào đó, lão tử cho các ngươi đôi gian phu dâm phụ này biết tay.
”Hắn thu hồi hộp ngọc màu đỏ, xoay người rời đi.
Năm tháng như thoi đưa, bảy năm thời gian rất nhanh đã trôi qua.
Ngụy quốc, Thanh Liên sơn trang.
Giảng Đạo đường, hơn sáu mươi đứa bé tụ tập ở Giảng Đạo đường, Vương Trường Lệ đang giảng giải tri thức tu tiên cho bọn nó.
Vương Trường Lệ là cháu nội nhỏ nhất của Vương Diệu Long, năm nay bảy mươi lăm tuổi, có tu vi Luyện Khí tầng tám, phụ trách giảng giải tri thức tu tiên cho tộc nhân nhỏ tuổi.
“Hôm nay chúng ta giảng tộc sử, các ngươi đều phải lắng tai nghe giảng, ngày mai kiểm tra lại.
”“Thúc công, chúng ta không phải tu tiên sao? Giảng tộc sử làm chi? Tộc sử đi Tàng Kinh Các lật xem là được rồi! Không cần thiết chuyên môn lấy để giảng nhỉ!”Một đứa bé tò mò hỏi.
Vương Trường Lệ mở trừng mắt, không chút khách khí khiển trách: “Đi Tàng Kinh Các lật xem? Các ngươi ai đi Tàng Kinh Các lật xem? Ức khổ tư điềm (nhớ về lúc khổ sở mà nghĩ tới những thứ ngọt ngào đang có), không có tổ tiên dốc hết tâm huyết, xả thân, gia tộc chúng ta cũng sẽ không có hôm nay, các ngươi đều nghiêm túc nghe, tổ tiên Vương Thiên Cương một tay thành lập gia tộc chúng ta, lúc ấy gia tộc! ”Lũ trẻ nghe được tổ tiên vì tranh đoạt tài nguyên tu tiên, liều cả tính mạng, chém giết với kẻ địch, bọn họ nghe mà nhiệt huyết sôi trào, tràn ngập khâm phục đối với tổ tiên.
Hai canh giờ sau, giảng bài chấm dứt, lũ trẻ lục tục rời khỏi Giảng Đạo đường.
“Không ngờ gia tộc chúng ta còn từng có một đoạn lịch sử không chịu nổi như vậy, tộc thúc bị giết, lại phải nén giận.
”“Đó là gia tộc không đủ thực lực, như hôm nay, ai dám trêu chọc Vương gia chúng ta? Lần trước ta theo mẹ ta đi chúc thọ bà ngoại, khách khác biết ta là con em Diệp gia Thanh Liên sơn trang, bọn họ không biết hâm mộ bao nhiêu.
”“Không sai, ta bây giờ có tu vi Luyện Khí tầng hai, mỗi tháng có thể lĩnh hai viên linh thạch cùng mười cân linh cốc bậc một hạ phẩm, con em những gia tộc nhỏ kia, một tháng cũng chỉ mười cân linh cốc bậc một hạ phẩm, đãi ngộ của chúng ta tốt hơn bọn họ nhiều, tiền nhân trồng cây hậu nhân hưởng bóng mát, không có tổ tiên liều mạng, chúng ta bây giờ cuộc sống cũng sẽ không tốt như vậy.
”“Hôm nay là ngày thi đấu gia tộc, chúng ta mau đi xem đi! Cũng không biết ai có thể trúng cử tứ tử, nếu có thể trúng cử tứ tử, Trúc Cơ khẳng định không có vấn đề.
”“Đúng, nhanh đi xem, nghe nói có rất nhiều khách đến.
”Diễn võ trường, mười con em Vương gia đang ở trên lôi đài so đấu.
Đài chủ tịch, Vương Thanh Khải ngồi ở trên chủ tọa, bên cạnh có không ít khách khứa ngồi.
Chính ma đại chiến, Vương gia đoạt lượng lớn tài phú, Vương Thanh Khải có thể buông tay ra chân, ra sức bồi dưỡng tộc nhân ưu tú.
Vương Thanh Thuân tham khảo phương thức môn phái tu tiên bồi dưỡng đệ tử, đưa