“Thái Sơn áp đỉnh.
”Hơn một ngàn cây phi đao màu vàng kết hợp một thể, hóa thành một cây đao khổng lồ chống trời màu vàng, lấy thế Thái Sơn áp đỉnh, hướng tới Vương Thanh Sơn bổ xuống.
Cây đao khổng lồ chống trời chưa hạ xuống, Vương Thanh Sơn đã cảm giác được một luồng trọng lực mạnh mẽ, sóng khí cuồn cuộn, cuồng phong từng trận, quần áo hắn phất phới không ngừng, sợi tóc đón gió bay múa.
“Ra khỏi vỏ!”Vương Thanh Sơn quát nhẹ một tiếng, mười tám cây phi kiếm màu xanh bay ra, kết hợp một thể, hóa thành một thanh kiếm khổng lồ màu xanh dài hơn mười trượng, một tầng cơn lốc màu xanh quấn ở mặt ngoài thân kiếm.
Thanh kiếm khổng lồ màu xanh hóa thành một cầu vồng màu xanh, chém về phía cây đao khổng lồ chống trời.
Ầm ầm ầm!Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, cầu vồng màu xanh và cây đao khổng lồ chống trời va chạm, bộc phát ra linh quang chói mắt, một trận sóng khí mạnh mẽ thổi quét đi bốn phương tám hướng.
Không lâu sau, mặt ngoài cây đao khổng lồ chống trời xuất hiện vài vết nứt nhỏ bé, cầu vồng màu xanh bừng sáng, cây đao khổng lồ chống trời chia năm xẻ bảy, hóa thành các đốm sáng màu vàng biến mất, trên thân thanh kiếm khổng lồ màu xanh cũng có thêm một vết mẻ to bằng ngón tay.
“Ra tuyệt chiêu đi! Đừng lấy những công kích này thử nữa.
”Vương Thanh Sơn nheo đôi mắt lại, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Được, ta muốn xem, ngươi lấy cái gì chắn một đao của ta.
”Chu Vân Tiêu không giận mà còn cười, rút trường đao màu đỏ, bổ vào không trung hướng về phía Vương Thanh Sơn.
Một cầu vồng màu đỏ bay ra, hóa thành một vòi rồng màu đỏ cao mười mấy trượng, mang theo một làn sóng nhiệt ngập trời, nhanh chóng thổi quét về phía Vương Thanh Sơn.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn trở nên ngưng trọng, hắn hất tay áo, một cây phi kiếm xanh biếc dài ba thước xuất hiện trên tay, trên chuôi kiếm có một hình mặt trăng màu xanh.
Pháp bảo sơ hình Huyền Nguyệt Trảm Yêu Kiếm.
Pháp lực mênh mông của Vương Thanh Sơn rót vào Huyền Nguyệt Trảm Yêu Kiếm, Huyền Nguyệt Trảm Yêu Kiếm nở rộ ra hào quang màu xanh chói mắt, bổ về phía đối diện.
Một đợt tiếng kiếm ngân lên thanh thúy, một mảng lớn bóng kiếm màu xanh bay ra, hóa thành một kiếm quang cỡ lớn dài mười mấy trượng, chém về phía vòi rồng màu đỏ.
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, vòi rồng màu đỏ bị bổ vỡ nát, lửa tản ra.
“Pháp bảo sơ hình! Thì ra là có chỗ dựa, nhưng cũng nên kết thúc rồi.
”Trường đao màu đỏ trên tay Chu Vân Tiêu bừng sáng, bổ ngang một cái.
“Hoành Tảo Thiên Quân.
”Một cầu vồng màu đỏ hơn ba mươi trượng bay ra, cầu vồng màu đỏ bọc một tầng lửa màu đỏ, tản mát ra sóng nhiệt ngập trời, nơi cầu vồng màu đỏ đi qua, phát ra tiếng xé gió chói tai.
Sắc mặt Vương Thanh Sơn trở nên ngưng trọng, Huyền Nguyệt Trảm Yêu Kiếm trên tay bừng sáng, bổ thẳng một phát về phía không trung trước mặt.
Cuồng phong gào thét, một kiếm khí màu xanh dài hơn ba mươi trượng bay ra, kiếm khí màu xanh bị một tầng cơn lốc màu xanh bao lấy.
Ầm ầm ầm!Kiếm khí màu xanh và cầu vồng màu đỏ va chạm, giữ lẫn nhau không hạ xuống.
Kiếm khí màu xanh xuất hiện vài vết nứt nhỏ bé, tựa như không chống đỡ được.
“Không ổn.
”Trong lòng Vương Thanh Sơn thầm kêu không ổn, Huyền Nguyệt Trảm Yêu Kiếm trong tay bổ vào hư không lần nữa, lại là một đạo kiếm khí màu xanh bay ra.
Hai đạo kiếm khí màu xanh chém vỡ nát cầu vồng màu đỏ, một làn sóng khí mạnh mẽ thổi quét ra bốn phía, thổi bay lượng lớn cát bụi.
Chu Vân Tiêu nhíu mày, muốn phóng thích đao khí công kích Vương Thanh Sơn lần nữa.
“Minh Nguyệt Trảm!”Vương Thanh Sơn quát nhẹ một tiếng, thanh kiếm khổng lồ màu xanh lấy chuôi kiếm làm trung tâm, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, hóa thành một vầng