Trên tay Tử Nguyệt tiên tử còn nắm một tấm trận bàn ngũ giác màu trắng, linh quang lấp lánh.
Điền Quýnh cầm trong tay một cây cờ phướn màu đỏ, phóng thích những quả cầu lửa màu đỏ thật lớn, nối đuôi nhau đánh về phía bạch tuộc màu đỏ.
Ở dưới bọn họ điên cuồng công kích, con bạch tuộc màu đỏ này rất nhanh đã chồng chất vết thương.
Như Ý Huyền Ngọc Côn nện ở trên thân bạch tuộc màu đỏ, xúc tua của bạch tuộc màu đỏ thừa cơ cuốn lấy Như Ý Huyền Ngọc Côn, dùng sức vung lên, Vương Trường Sinh thiếu chút nữa bị hất bay đi.
Vương Trường Sinh quát to một tiếng, Như Ý Huyền Ngọc Côn bừng sáng, vô số hồ quang màu lam trào ra, xúc tua bạch tuộc màu đỏ cuốn lấy Như Ý Huyền Ngọc Côn nhất thời bốc lên một trận khói đen.
Hàng ngàn cây phi đao màu vàng từ trên trời giáng xuống, đánh ở trên thân bạch tuộc màu đỏ, bạch tuộc màu đỏ vết thương chồng chất nhất thời chảy máu không dừng.
Một cột sáng màu trắng thô to bắn nhanh đến, chưa tới gần người, cột sáng màu trắng đã tản mát ra một hàn ý kinh người.
Rống rống!Bạch tuộc màu đỏ phát ra một tiếng rống quái dị, mấy chục con mắt đều phun ra một cột sáng màu đỏ thô to, đánh về phía ba người bọn Vương Trường Sinh.
Trong đó, Vương Trường Sinh là trọng điểm công kích của nó.
Mười mấy cột sáng màu đỏ đánh tới, bịt kín toàn bộ đường lui của Vương Trường Sinh, lửa hừng hực nhất thời bao vây lấy Vương Trường Sinh.
Nhưng rất nhanh, trong lửa sáng lên một đạo ô quang, một tầng màn nước màu đen bỗng dưng hiện lên, lửa rất nhanh dập tắt.
Trên người Vương Trường Sinh mặc một bộ giáp màu lam, chính là Quy Lân Thuật.
Điền Quýnh và Tử Nguyệt tiên tử không phải mục tiêu bạch tuộc màu đỏ trọng điểm công kích, rất nhẹ nhàng tránh đi cột sáng màu đỏ.
“Không thể kéo dài nữa, ta không chống đỡ được bao lâu.
”Tử Nguyệt tiên tử truyền âm nói, sắc mặt hơi tái nhợt.
Nàng khống chế trận pháp hơn nửa ngày, đã phải phòng bị bạch tuộc màu đỏ đánh lén, còn cần khống chế hai con rối thú bậc ba.
Con yêu thú bậc ba thượng phẩm này phòng ngự khá mạnh, lực công kích cũng khá lớn, bọn họ tốn hơn nửa năm thời gian, mới tìm được yêu thú này, cùng sử dụng trận pháp vây khốn nó.
Hải vực Vạn Yêu tài nguyên yêu thú rất phong phú, nhưng rất loạn, bọn họ từng thấy vài lần giết người đoạt bảo, nhưng việc không liên quan mình treo lên cao cao, bọn họ không để ý tới.
Vương Trường Sinh cùng Điền Quýnh gật gật đầu, chuẩn bị thi triển thủ đoạn mạnh nhất.
Pháp lực mênh mông của Vương Trường Sinh điên cuồng rót vào trong Như Ý Huyền Ngọc Côn, Như Ý Huyền Ngọc Côn nở rộ ra hào quang màu lam chói mắt, chợt toát ra vô số hồ quang màu lam, lấy thế Thái Sơn áp đỉnh, đánh về phía bạch tuộc màu đỏ.
Như Ý Huyền Ngọc Côn chưa nện xuống, một cảm giác áp bách kinh khủng đã ập vào mặt.
Xúc tua của bạch tuộc màu đỏ rất nhanh đan vào nhau, biến thành một tấm lưới lớn màu đỏ, nghênh đón, đồng thời, mấy chục con mắt của nó đều phun ra ánh lửa màu đỏ thô to, đánh về phía Như Ý Huyền Ngọc Côn.
Ầm ầm ầm!Ngọn lửa hừng hực bao phủ non nửa cây Như Ý Huyền Ngọc Côn, sóng nhiệt ngập trời.
“Phá cho ta.
”Tiếng sét nổ vang, trong lửa sáng lên một quầng lôi quang màu lam chói mắt, lửa nhanh chóng biến mất, Như Ý Huyền Ngọc Côn đánh về phía bạch tuộc màu đỏ.
Bạch tuộc màu đỏ muốn tránh đi, một mảng hào quang màu đỏ từ trên trời giáng xuống, bao phủ trên người nó, nó giống như bị cố định, không thể động đậy.
Như Ý Huyền Ngọc Côn nện ở trên thân bạch tuộc