“Mẫu thân, tại sao cô cô lại đi cùng chúng ta?”
Chùa Vân An ở ngoài thành phủ Sùng Châu, xe ngựa ra khỏi thành, Diệp Cẩn Dư nhìn đủ cây xanh bên đường, nhàm chán hỏi.
Theo lý thuyết, không phải một người chỉ làm tiểu thiếp nên nắm mọi cơ hội để bắt chuyện với nam chủ nhân khi chủ mẫu ra ngoài một tháng sao.
Sao nàng ta trên danh nghĩa là cô cô trong nhà, trên thực tế lại không giống như bình thường đi ra ngoài cùng chủ mẫu?
Rõ ràng lúc đầu không như thế, nàng từng nghe qua bởi vì nàng ta chặn đường Diệp tri phủ nên bị cha nàng dùng danh nghĩa huynh trưởng lấy lý do dạy dỗ để cấm túc nàng ta.
Diệp Cẩn Dư tính toán một chút, hình như đã năm tháng rồi không nghe thấy tin của nàng ta nữa, đây là thật sự cải tà quy chính rồi sao?
“Nàng ta tự muốn tới, không chỉ tự chịu chi phí ra ngoài mà còn hứa sẽ cho mẫu thân một tòa kim phật.”
“Oa, kim phật, có phải rất quý không, mẫu thân đã nhận chưa, con muốn xem nó.”
Diệp Minh Dương đang ngồi tựa vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài đột nhiên hét lên quay đầu lại.
“Đương nhiên không, trông mẫu thân con thiếu tiền vậy à?” Vân Thu Uyển liếc mắt nhưng nghĩ đến cảnh tượng lúc trước vẫn cảm thấy thú vị, thấy con trai lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, tiếp tục nói với Diệp Cẩn Dư: “Thật ra ta không thèm Kim phật của nàng ta, nhưng có lẽ chính nàng ta muốn đi, đỡ gây ra phiền toái cho phụ thân con.”
Đối với việc bà bà hàng năm đều đưa tới một cô nương, ngoại trừ lần đầu gặp có chút không thoải mái thì sau một khoảng thời gian, Vân Thu Uyển không có chút ác cảm với các nàng.
Hầu hết các cô nương trước đây đều là nha hoàn hoặc có thân thế thê thảm, đều rất xinh đẹp không có ngoại lệ, nhưng có vài chuyện khó nói, cho nên khi nhà họ chuyển tới Sùng Châu thì mới đuổi họ đi.
Tuy rằng thân phận Vu Mãn Ngân rất rắc rối, thi thoảng làm loạn trước mặt bà nhưng từ trước đến nay không gây ra chuyện gì lớn, bà cũng vui vẻ sống cùng nàng ta, dù sao cùng lắm trong nhà có thêm một cái miệng mà thôi.
Bà tin tưởng trượng phu của mình, sự kiêu ngạo của bà sẽ không cho phép bà tra tấn một tiểu cô nương vô tội.
“Phu nhân, tiểu thư, thiếu gia, đến chân núi rồi.”
“Ta muốn xuống trước.” Diệp Minh Dương nhảy xuống khỏi xe đầu tiên rồi đứng vững trên mặt đất nhờ người đánh xe.
“Lý bá, trước tiên ngươi dẫn người đi xách hành lý lên, sau đó đi giúp Cao ma ma đến từ trước dọn dẹp sân.”
“Chắc phải đến chiều chúng ta mới leo lên đỉnh núi này.”
“Lục Li, ngươi qua bên kia mướn mấy tên kiệu phu, chờ lát nữa Cẩn Nhi và Dương Nhi không leo được nữa thì cõng hai đứa lên.”
“Lục Tường, ngưoi tìm tay nải đã chuẩn bị sẵn đồ để lát nữa nghỉ ngơi còn dùng.”
Vân Thu Uyển vừa xuống xe ngựa liền thành thục chỉ đạo, mười mấy gia đinh, nha hoàn đều làm theo đâu vào đấy.
Chuẩn bị thỏa đáng, Vân Thu Uyển mới mang theo hai đứa trẻ cùng hai nha hoàn bước lên thềm đá, sau lưng ở không xa có hai tên nâng kiệu.
Thềm đá chùa Vân An rất dài, liếc mắt nhìn lên không thể thấy đỉnh, có lẽ người trong chùa đã nghĩ tới tình huống này nên trồng rất nhiều cây lớn ở hai bên đường, cứ cách một khoảng là có chỗ nghỉ chân.
Bởi vì Vân Thu Uyển khăng khăng nói rằng hai huynh muội phải thật mệt không bò nổi mới được ngồi kiệu, cho nên mỗi khi bọn họ đi qua chỗ nghỉ chân đều dừng lại nghỉ ngơi.
“Muội muội, nơi này có thảo dược mà muội trồng trong viện này.”
Diệp Minh Dương đứng ở trong bụi cỏ rướn cổ lên, dùng sức vẫy tay nhìn về phía muội muội trong đình.
Đây là đình nghỉ chân thứ hai mà họ dừng lại, mới vừa ăn thêm mấy miếng điểm tâm, Diệp Cẩn Dư muốn giữ sức để tiếp tục leo.
Nàng nhìn khoảng cách giữa hai người, cuối cùng quyết định không chống cự được sức hấp dẫn của thảo dược mới, liền tò mò đi qua nhìn.
“Muội xem, đây là cái gì, có phải giống loại mà muội có ở nhà không?”
“Là đinh gia, có thể trị ngoại thương.”
Đinh gia là tên khác của cà chua dại, chỉ có trên núi, mọc thành từng bụi, giúp lưu thông máu bị ứ đọng, có tác dụng gây tê, còn có thể trị vết thương và nứt da.
Đinh gia thường mọc ở phía nam Trường Giang Trung Quốc, khang triều không có Trường Giang nhưng có Vạn Giang giống vậy, phủ Sùng Châu ở nằm ở hạ lưu Vạn Giang, đinh gia ở chỗ này tương đối hiếm thấy, mấy loại ở trong viện là do nàng mua hạt giống về để trồng, tưới rất nhiều nước trong không gian mới có thể làm nó nảy mầm lớn lên. Không nghĩ tới trên núi chùa Vân An lại có.
“Ca ca, nếu huynh té ngã bị thương có thể nghiền nát lá cây hoặc trái rồi đắp lên miệng vết thương.”
“Ừ, ta sẽ nhớ kỹ.”
Diệp Minh Dương nghiêm túc nhìn cây nhỏ trước mắt, thật ra hắn không có hứng thú với thứ này. Nhưng điều mà muội muội bảo hắn nhớ chắc chắn rất hữu dụng.
Phát hiện một cây thảo dược, Diệp Cẩn Dư không kiềm chế được đi theo ca ca nhìn trái nhìn phải một vòng, Vân Thu Uyển cũng không ngăn hai người chơi đùa, chỉ cần chúng ở trong tầm mắt của bà không có nguy hiểm gì là được, dù sao hai đứa trẻ cũng không chạy được bao lâu.
Quả nhiên chạy được ba mươi phút, Diệp Cẩn Dư và Diệp Minh Dương thấm mệt thở hồng hộc, chậm chạp đi theo mọi người.
Khó trách khi mẫu thân nàng phân phó, trời mới vừa tờ mờ sáng còn lâu mới tới trưa nhưng bà lại nói rằng phải chiều mới lên được đỉnh núi, có lẽ đã đoán được hai người họ sẽ đùa nghịch như vậy đi.
Diệp Cẩn Dư ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên đỉnh đầu, lại nhìn thềm đá còn rất cao ở phía trước, khuôn mặt buồn bực nhăn lại.
Bọn họ ở dưới bóng cây hai bên đường từ từ đi lên, khi đến đỉnh núi chùa Vân An, mặt trời ở chân trời chỉ còn có một nửa.
Vân Thu Uyển mệt đến choáng váng đầu nhưng vẫn cố gắng động viên, sắp xếp cho bọn hạ nhân.
“Hai bà vú đưa Cẩn Nhi và Dương Nhi đi rửa mặt trước, ăn một chút gì đó rồi nghỉ ngơi, chuyện ngày mai thì để ngày mai nói.”
Lần đầu tiên trong sáu năm sau khi xuyên qua, nàng mới cảm thấy vừa mệt, vừa đói, vừa khát như vậy, lúc ăn cơm bất chấp sự ngăn trở của bà ví, nàng rót cho mình rất nhiều nước.
“Bà vú?”
Không ai đáp lại, có