Bởi vì nhà nàng không mang nhiều người tới đây, lúc ăn cơm luôn tụ chung một chỗ, nếu như thiếu ai sẽ biết ngay.
Nhưng kể từ ngày đầu tiên đến chùa, Vu Mãn Ngân thường không đến đúng giờ, làm việc và nghỉ ngơi cũng không theo quy luật, thậm chí có nha hoàn nửa đêm ra ngoài đi vệ sinh còn nhìn thấy nàng ta ra ngoài kiếm đồ ăn vặt, cho dù Vân Thu Uyển có nhắc nhở nàng ta bao nhiêu lần, nàng ta vẫn không sợ hãi làm theo ý mình.
Mấy ngày sau, bọn nha hoàn cũng đã quen với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nàng ta, thi thoảng không thấy nàng ta trong bữa cơm cũng không ngạc nhiên nữa.
Việc này làm cho không có ai phát hiện ra vũ mãn ngân rõ ràng đã mất tích hơn nửa ngày.
Nếu không phải Vân Thu Uyển cảm thấy cách làm việc, nghỉ ngơi của nàng ta như vậy sẽ khiến thân thể sớm muộn gì cũng sẽ bị suy sụp, hôm nay sau khi trở về từ phật đường, muốn sau này đi đến phật đường cùng nàng ta, tiện thể điều chỉnh giờ làm việc và nghỉ ngơi, kết quả nha hoàn tìm người cả nửa ngày trời mà vẫn không nhìn thấy nàng ta đâu, lúc này mới biết nàng ta biến mất. Nếu không có lẽ còn lâu mới phát hiện ra nàng ta đã mất tích.
Vân Thu Uyển nhớ lại những biểu hiện của Vu Mãn Ngân trong thời gian gần đây, lúc này mới ý thức được vấn đề nghiêm trọng.
Khó trách ngay từ đầu nàng ta đã sống chết muốn đi theo họ đến chùa Vân An, biết rõ rằng cuộc sống trong chùa rất kham khổ cũng không ầm ĩ đòi về giống như ngày trước.
Nàng ta đã lên kế hoạch bỏ trốn từ khi mới bắt đầu tới chùa Vân An.
Diệp phủ không thiếu cơm ăn áo mặc cho nàng ta, mà còn không bởi thân phân của nàng ta mà tra tấn nàng ta, thậm chỉ vì trong tay nàng có rất nhiều của hồi môn mà rất hào phóng, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, cuộc sống quá thoải mái, Vân Thu Uyển quả thực không nghĩ ra được lý do gì có thể khiến cho nàng ta phí nhiều tâm tư để chạy trốn như vậy làm gì chứ.
Một người mất tích, với thân phận là một chủ tử, khi mấy người Diệp Cẩn Dư đến tìm Vân Thu Uyển, bà đang cuống quít phái người tản ra đi tìm, cũng không biết nàng ta đã ra khỏi chùa Vân An trong nửa ngày nay hay chưa.
Vân Thu Uyển đang nghỉ ngơi thấy mấy người đang ngơ ngác đứng một bên qua khe hở, kinh ngạc nói, “Sao mấy đứa lại tới đây tìm ta?”
Bà vô thức nhìn lướt qua Tô Ngộ An đang đứng thẳng ở phía sau, “Thân thể của Ngộ An có khó chịu không? Nơi nào khó chịu thì nhất định phải nói ra, trong chùa Vân An cũng có đại phu tinh thông y thuật, có thể xem giúp ngươi.”
Tô Ngộ An lắc đầu một cái, “Bá mẫu yên tâm, con luôn ở trong phòng nên thấy nhàm chán, muốn đưa mấy người Dương Nhi qua đây giúp tìm người.”
“Đâu có nơi nào cần mấy đứa tìm.” Vân Thu Uyển không chút nghĩ ngợi từ chối lời đề nghị của bọn họ.
Một cô nương lớn như vậy, nếu thật sự không muốn để bị người ta tìm thấy thù mấy đứa bé làm sao cũng không thể tìm được, “Nếu thật sự không tìm được cũng là tiểu cô cô của mấy đứa xui xẻo, sau này sống ở bên ngoài chịu khổ sẽ tự quay trở lại thôi.”
Diệp Cẩn Dư giả vờ nghi hoặc hỏi vấn đề quan trọng nhất, “Nhưng mà mẫu thân, nếu tiểu cô cô thật sự mất tích, ừm, người khác biết chuyện có thể nói chúng ta không thích tiểu cô cô nên đuổi nàng đi hay không?”
Dù sao mấy tháng trước Vu Mãn Ngân đi tham gia không ít yến hội, mặc dù giới thiệu với bên ngoài là muội muội kết nghĩa của Diệp tri phủ, thế nhưng mấy phu nhân có kinh nghiệm sẽ không khỏi không nghĩ tới ý nghĩa khác ẩn trong thân phận của Vu Mãn Ngân, huống chi lúc trước tin tức về cô nương xinh đẹp được hầu phủ lão phu nhân kinh thành đưa tới cũng không giấu diếm gì.
Nếu tin tức Vu Mãn Ngân mất tích thật sự bị tiết lộ ra ngoài, Vân Thu Uyển không khó đoán được người trong phủ Sùng Châu sẽ chửi bới tri phủ phu nhân là bà như thế nào.
Nhìn ánh mắt chờ mong của hai đứa con cùng người hầu, dáng vẻ như muốn chia sẻ lo lắng của họ, bà lại do dự, thở dài, hơi vô lực.
“Vậy thì phiền Ngộ An đưa Cẩn Nhi và Dương Nhi ra ngoài tìm một chút, không tìm được cũng không sao, sự an toàn của mấy đứa là quan trọng nhất. Tìm mệt thì quay về.”
Đi ra khỏi tiểu viện, bọn họ đứng ở ngã ba đường thương lượng nên tìm ở hướng nào trước, mặc dù được thoát khỏi sự quản thúc của nha hoàn và bà vú nhưng kỳ thật bọn họ cũng không có chút manh mối gì đối với chuyện tìm người.
“Bắt đầu từ Phật đường đi.” Tô Ngộ An chỉ do dự một lát liền lập tức đi về một hướng.
Diệp Minh Dương chạy theo sau, lại không quá tán thành với lựa chọn của Ngộ An ca ca, “Không phải mẫu thân mới về từ nơi đó sao? Mẫu thân không thấy tiểu cô cô thì có lẽ là không có ở đó đi.”
Hai mắt Diệp Cẩn Dư lại sáng lên, “Cái này ta biết. Là bởi vì hôm nay là giữa tháng sao? Mỗi khi đầu tháng và giữa tháng, người đến dâng hương luôn có rất nhiều, nói không chừng tiểu cô cô đang trốn trong đám người đó.”
“Cẩn Nhi thật thông minh.”
Diệp Minh Dương bừng tỉnh hiểu ra, “Ừm, muội muội thông minh.”
Mặc Thạch đi ở đằng sau thầm nghĩ: Lúc điện hạ vừa nói hắn đã lập tức hiểu ra rồi, vậy thì thiếu gia cũng đang khen hắn thông minh đấy.
Bốn đứa trẻ tầm mười mấy tuổi cùng nhau xuất hiện trước ngôi chùa hương khói tràn đầy, trên đường đi không ngừng nhìn ngó xung quanh, cảnh tượng này hấp dẫn không ít sự chú ý của mọi người.
Khi đi ngang qua điện Nguyệt Lão, dường như Diệp Cẩn Dư thấy có người đang nhìn mình, không khỏi ngừng lại.
Nàng xoay người về phía sau thấy tiểu bằng hữu Hà Hiểu Tương đang tò mò nhìn mấy người các nàng, bên cạnh là Hà phu nhân đang mỉm cười nhìn họ, bên cạnh Hà phu nhân là thông phán phu nhân, người lần đầu tiên nàng nhìn thấy trong tiệc đầy tháng.
“Các ngươi đang tìm cái gì à?”
Diệp Cẩn Dư thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói bừa: “Vừa rồi chúng ta đuổi theo một con thỏ chạy qua bên này, kết quả có quá nhiều người, nháy mắt liền không thấy nó đâu.”
“Hóa ra là như vậy, lúc trước ngươi nói ở lại đây một tháng, vừa nãy ta còn nghĩ có thể gặp được ngươi hay không, không nghĩ tới ngươi đuổi theo con thỏ chạy ra đây.”
Tiểu cô nương Tương Nhi có chút vui vẻ khi tình cờ gặp được tiểu tỷ muội trong lần dâng hương này, nàng ấy nói, “Vốn dĩ chúng ta không ở đây, ta và mẫu thân vốn đi điện khác, muốn cầu phúc cho ca ca thi đậu, trên đường lại gặp Lý bá mẫu, đúng lúc bà ấy muốn tới điện này nên chúng ta đi cùng nhau.”
“Nơi này là điện Nguyệt Lão, có thể phù hộ người lập gia đình.” Nàng ấy nói thêm.
Tiểu cô nương Tương Nhi ngây thơ mờ mịt gật đầu, thúc giục nàng nói: “Không nói nữa, ngươi vẫn nên tìm con