“Thế nào, có thể giải không?"
Ngày hôm sau, sáng sớm Mặc Phong liền kéo Lam Oánh Nhi đến chỗ Tô Ngộ An để kiểm tra, sau khi hỏi triệu chứng khi độc phát của Tô Ngộ An liền bảo hắn duỗi tay để bắt mạch.
Mặc Thạch ở một bên nhìn rất lâu, thấy nàng ấy thu tay lại vội vàng hỏi.
Bắt mạch một cái tay đến nửa ngày, đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Lam Oánh Nhi mặt không biến sắc, "Đổi một tay xem."
Trái tim đang căng thẳng hẫng một nhịp, ngay sau đó lại sốt sắng, thường thường các đại phu bắt mạch mà cần cẩn thận như vậy có nghĩa là kết quả sẽ không làm người ta hài lòng.
Lúc này đã đổi tay, Lam Oánh Nhi cũng không cần thời gian dài như vừa rồi, nàng ấy không lập tức nói ra kết quả mà tràn đầy mong chờ nhìn về phía Tô Ngộ An ngồi đối diện: "Nếu ta nói ta chắc chắn không giải được độc trên người ngươi, ngươi vẫn sẽ để ta lấy của ngươi một bát máu chứ?"
Mọi người: "......"
Giọng điệu Mặc Phong lạnh lùng: "Nếu một ngày hắn còn chưa giải được độc, ngươi liền một ngày không thể rời đi."
Diệp Cẩn Dư lại có chút thất vọng: "Không phải hôm qua tỷ mới nói trên người Ngộ An ca ca có một loại độc của sư phụ tỷ chế ra sao? Chẳng lẽ tỷ cũng không có thuốc giải?"
"Trước tiên không nói trên người hắn có ba loại độc, sau khi dung hợp lại ta có thể giải hay không, thật ra cho dù trên người hắn chỉ có một loại độc "Băng xuyên" của sư phụ, ta cũng không giải được."
Nhìn được sự phẫn nộ từ ánh mắt của mọi người, biểu tình trên mặt Lam Oánh Nhi có chút vô tội, "Chẳng lẽ các ngươi không biết Hải Xuyên Lão Yêu chỉ am hiểu chế độc và khinh công à. Chế độc là vì yêu thích, khinh công là vì giữ mạng."
Lam Oánh Nhi nói đến phần sau cười gượng hai tiếng, "Còn về thuốc giải, dùng lời của sư phụ ta mà nói, độc càng khó giải năng lực của chúng ta càng mạnh, chế độc rồi lại còn nghiên cứu giải độc không phải là tự vả mặt mình sao? Đúng không?"
Ánh mắt thèm thuồng của nàng ấy lại quay về trên người Tô Ngộ An: "Tuy rằng ta thật sự không biết giải độc, nhưng ta có thể tìm được các thành phần độc trong người hắn ra, khi các ngươi nghiên cứu thuốc giải không phải thuận tiện hơn rất nhiều sao. Sau đó, các ngươi thật sự không cân nhắc chia cho ta một chút máu sao? Không lấy máu ta cũng không thể tra được đâu."
Mặc Thạch ở một bên xen miệng: "Nhưng rất nhiều độc của Hải Xuyên Lão Yêu đều có thuốc giải."
Lam Oánh Nhi quay đầu lên án mà nhìn hắn ta: "Đó là do người khác nghiên cứu ra. Sư phụ ta cũng bởi vì chuyện này mà bị tức đến sinh bệnh. Nếu như đồ tốt mà ta khổ công nhọc lòng nghiên cứu ra bị người khác dễ dàng giải được như vậy, ta cũng bị làm cho tức chết có được không?"
"Một bát máu đủ rồi sao?"
"Đủ rồi đủ rồi, nếu như ngươi không để ý thì có thể cho ta nhiều thêm chút." Lam Oánh Nhi vừa nghe thấy âm thanh của Tô Ngộ An thì vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
"Không được." Âm thanh phản đối không hề có cảm xúc của Mặc Phong.
Quả thật hắn ta cũng ôm một tia hy vọng sự xuất hiện của Lam Oánh Nhi có thể giúp điện hạ giải độc, nhưng chỉ là một chút, bởi vì hiểu biết nhiều, đối với đáp án của Lam Oánh Nhi hắn ta cũng không thất vọng như Mặc Thạch và Diệp Cẩn Dư.
Khi biết được nàng ấy không thể giải độc, Mặc Phong không cho phép bất cứ người nào lấy bất kỳ cái cớ gì để tổn thương thân thể vốn không khỏe mạnh của điện hạ.
Tô Ngộ An từ nãy vẫn luôn biểu hiện như người ngoài cuộc cười cười, "Một bát máu không sao, ăn nhiều một chút là có thể bù lại rồi."
Diệp Cẩn Dư nhìn sắc mặt càng thêm trắng xám của thiếu niên, mím mím môi, "Lam tỷ tỷ nhất định phải lấy máu của Ngộ An ca ca thì có thể chờ lần độc phát này qua đi rồi lấy không?"
Đồ vật trong không gian có thể làm giảm bớt độc trong người Ngộ An ca ca, nàng muốn sau khi về phòng tìm cơ hội lấy mấy cây nhân sâm còn sót lại trong không gian cắt ra pha nước cho hắn uống.
Ba dược liệu này là thứ nhiều linh khí nhất trong không gian của nàng, chỉ cần bảo quản thật tốt, mỗi lần trước khi phát độc dùng một lần, nhân sâm gần ba trăm năm vẫn đủ cho thiếu niên dùng đến khi trưởng thành.
"Đây đương nhiên là có thể, nhìn ta giống như lão yêu bà thích ngược đãi trẻ nhỏ sao? Các ngươi lại đều không tin ta như vậy."
Diệp Cẩn Dư không nghe rõ nửa câu nói thầm phía sau của nàng ấy, kéo kéo vạt áo Lam Oánh Nhi, "Lam tỷ tỷ, bây giờ chúng ta trở về thỉnh an mẫu thân đi, bây giờ