Thanh Mai Dưỡng Thành Vai ác

Chương 25


trước sau


"Ngộ An ca ca của con về nhà, chẳng lẽ cũng mang luôn trái tim của con đi rồi sao? Sao không có chút tiến bộ nào vậy?"
 
Trong chính viện Hải Đường, Vân Thu Uyển đang kiểm tra bài tập hàng tháng của cặp song sinh.
 

Bà vốn nghĩ Cẩn Nhi luôn luôn ngoan ngoãn chăm chỉ, kiểm tra trước để khen ngợi nữ nhi vài câu cho nàng vui vẻ, sau đó lại kiểm tra bài tập của nhi tử, nếu không đạt thì có thể trực tiếp mắng mấy câu. Không nghĩ đến, một tháng học tập, lại chỉ cho bà xem được đến mức độ này?
 
Phải biết, bây giờ nàng mới bắt đầu học, mấy thứ trước mắt là dễ dàng nhất rồi, thời gian dài như vậy không tiến bộ chỉ có thể dùng từ lười để giải thích.
 
Vân Thu Uyển chỉ hận sắt không thể rèn thành thép mà muốn giáo huấn mấy câu, lại sợ tiểu cô nương đau lòng, nghẹn hồi lâu không mắng được.
 
Diệp Minh Dương ôm chữ lớn mà hắn chép trong tay, thấy muội muội hiếm khi bị mẫu thân giáo huấn, có chút đau lòng, nhưng hắn liếc nhìn đến chữ lớn mơ hồ thành một đống của mình, chỉ có thể co người giảm cảm giác tồn tại.
 
Ngộ An ca ca về nhà rồi, nửa tháng nay không có ai kéo bọn họ cùng làm bài tập, không chỉ có muội muội không tiến bộ, rất nhiều thứ mà hắn học được cũng đã quên.
 
Diệp Minh Dương nhỏ bé dám khẳng định, bây giờ nếu như hắn dám cầu xin thay muội muội, chắc chắn mẫu thân cũng phát hiện hắn ra đã thụt lùi, sau đó cùng mắng hai người.
 
Lục Ly đi vào căn phòng tràn đầy hơi thở nghiêm nghị, đón ánh mắt dường như thấy được ân nhân cứu mạng của hai tiểu tổ tông cùng với ánh mắt không vui vì bị quấy rầy của phu nhân, nhắm mắt mở miệng nói: "Phu nhân, Vương phu nhân của Thông phán phủ ở bên ngoài cầu kiến."
 
Sùng Châu phủ có mấy Thông phán phủ, họ Vương chỉ có một nhà, cũng chính là nhà mà Diệp Cẩn Dư lần đầu tiên ra ngoài tham gia tiệc đầy tháng đó.

 
Bây giờ không phải ngày lễ tết, cũng không đưa bái thiếp trước, sao lại đột nhiên tự mình đến bái phỏng, chẳng lẽ còn có việc gì gấp?
 
Vân Thu Uyển nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng cũng không vì người ta làm việc không theo quy củ mà thờ ơ không để ý đến.
 
"Ngươi bảo nàng ta đợi ta một chút, ta đổi thân xiêm y."
 
Lục Ly đáp một tiếng lui ra, Vân Thu Uyển nhìn hai  huynh đệ như chim cút núp ở một bên, ý tứ không rõ nở nụ cười: "Tạm bỏ qua cho hai đứa lần này, lần sau còn như vậy, cho hai đứa xem ta phạt trẻ nhỏ như thế nào."
 
Hai khuôn mặt giống nhau của Diệp Minh Dương và Diệp Cẩn Dư cùng lộ ra nụ cười lấy lòng nhìn về phía bà, "Mẫu thân, tụi con chắc chắn sẽ không có lần sau."
 
Vân Thu Uyển không tỏ ý kiến, bảo hai nhũ mẫu dẫn hai người trở về.
 
Diệp Minh Dương về viện của mình không lâu lại lén lút tránh tầm mắt của nha hoàn và nhũ mẫu trong viện, lẻn đến Nhược Lan viện tìm muội muội.
 
"Muội muội, huynh muốn đến xem mẫu thân và phu nhân gì gì đó nói cái gì, muội có muốn cùng đi không? Huynh biết một chỗ có thể nghe lén bọn họ mà không bị phát hiện."
 
Bây giờ tuy rằng Diệp Cẩn Dư cũng không có tâm tình học tập, nhưng vẫn thử thuyết phục hắn: "Huynh không ở trong phòng nghiêm túc làm bài tập, không sợ mẫu thân lần sau kiểm tra sẽ phạt huynh sao?"
 
"Sợ cái gì, phu tử gần như cách một ngày lại phạt huynh, huynh đã quen rồi, hơn nữa lần sau mẫu thân kiểm tra còn tận một tháng đó, mấy ngày cuối cùng luyện tập thật tốt là được rồi."
 
Diệp Minh Dương nói xong liền kéo tay Diệp Cẩn Dư, "Trước đây không phải muội cũng thích cùng huynh đi nghe bọn nha hoàn tán gẫu sao, mau đi thôi."
 
Diệp Cẩn Dư sợ kim trong tay không cẩn thận đâm vào hắn, vội vàng bỏ khăn tay trắng ngay cả một mũi thêu cũng chưa có vào túi thêu.
 
"Ca ca, nếu không huynh cũng đi bái Lam tỷ tỷ làm sư phụ đi, để tỷ ấy dạy khinh công cho huynh, như vậy sau này huynh có thể nghe người khác nói chuyện dễ dàng hơn rồi."
 
Khinh công chính là kỹ năng giữ mạng lúc mấu chốt đấy.
 
Thật ra Diệp Cẩn Dư cảm thấy nếu như sở thích này của ca ca mình tiếp tục phát triển thì rất nguy hiểm, bây giờ tuổi tác không lớn, giới hạn hành động vẫn còn tốt, đối tượng nghe lén phần lớn là người nhà, nội dung nghe lén cũng là mấy việc vặt vãnh nhỏ nhặt, nghe xong để giết thời gian cũng không có vấn đề gì.
 
Sau khi lớn lên càng từ do, sợ sẽ không ngăn được ước muốn cất cánh của hắn.
 
Vì phòng ngừa ngày nào đó hắn thật sự làm ra đại sự bị người ta bắt được, mất đi cái mạng nhỏ, Diệp Cẩn Dư sâu sắc cảm thấy việc Diệp Minh Dương học được bản lĩnh thoát thân ắt không thể thiếu.
 
Trong nháy mắt hai mắt Diệp Minh Dương tỏa sáng, hắn nhìn trúng tác dụng có thể thuận tiện nghe lén của khinh công, "Vậy đợi lát nữa chúng ta trở về liền đi tìm Lam tỷ tỷ đi."
 
Biết vậy mười mấy ngày trước hắn đã đi bái sư rồi.
 
Nữ nhân khi trang điểm nói đợi một lát cũng không phải là một lát bình thường, đối với nữ nhân chú ý mọi chuyện tỉ mỉ như Vân Thu Uyển này mà nói thì càng là như vậy.
 
Diệp Cẩn Dư và ca ca nàng ở trong viện tử trễ nải lâu như vậy, lúc đến phòng trước tìm nơi nấp kỹ, Vân Thu Uyển mới khoan thai đến muộn.
 
Vương phu nhân đối với việc Vân Thu Uyển để mình đợi lâu như vậy có gì nghi vấn, thậm chí nghĩ đến việc lát nữa mình muốn nói với bà mà còn có chút không dám đối diện.
 
Sau mấy câu khách sáo giữa nữ nhân, Vương phu nhân mới lúng túng nói đến mục đích lần này mình đến bái phỏng.
 
"Lần này ta đến đây thật ra là muốn cầu thân."
 
Câu nói này của bà ta vừa nói ra, không chỉ có Vân Thu Uyển, ngay cả Diệp Cẩn Dư cũng không nhịn được nghĩ đến mình.
 
Đại khái cũng là sợ Vân Thu Uyển nghĩ nhiều, Vương phu nhân vội lau mồ hôi trên trán bổ sung: "Ta là muốn giúp chất tử trong nhà cầu hôn tiểu thư quý phủ. Chất tử kia của ta có lẽ phu nhân cũng đã gặp, hắn nhất kiến chung tình với Vu cô nương của quý phủ trong tiệc đầy tháng của tôn tử ta."
 
Chất tử của mình đã tự nói cho bọn họ biết, Vương phu nhân cũng thật sự không tìm được cách nào uyển chuyển hơn để hình dung. Cho nên phần sau giọng nói bà ta càng ngày càng yếu ớt, càng ngày càng nhỏ.
 
Bà ta giương mắt nhìn về phía Vân Thu Uyển mặt không cảm xúc đang bưng chén trà uống, câu nói lần sau lại đến bái phỏng thiếu chút nữa thốt ra khỏi miệng.
 
Trong lòng cũng không nhịn được cảm thán: Không hổ là người xuất thân Kinh thành, tùy tiện ngồi ở đó

cũng có một loại khí thế làm cho người ta không dám nhìn thẳng, sợ là tìm khắp Sùng Châu phủ cũng không tìm ra ai có thể sánh được.
 
Khi bà ta giải thích Vân Thu Uyển cũng đồng thời có cảm giác mông lung.
 
Bà đang do dự có nên đồng ý lời cầu thân này hay không, chất tử Vương gia bà đã sớm phái người đi thăm dò từ ngày Vu Mãn Ngân thốt ra tên của đối phương, thanh danh không tốt, nhưng có thể duy trì chí tiến thủ trong tình huống người xung quanh đều không coi trọng quả là không đơn giản.
 
Có điều nói xấu bà trước mặt cô nương ngu ngốc như Vu Mãn Ngân, chất tử Vương gia không đơn giản này có lẽ là thật sự coi trọng nàng ta rồi....
 
Tuy rằng hắn thật sự muốn cầu thân, bà cũng định tác thành cho hai người, nhưng nợ cũ bà cũng phải tính, đỡ cho hai người vẫn luôn cho rằng phu nhân Tri phủ bà đây là một người ngu ngốc.
 
Vân Thu Uyển đặt chén trà xuống, tầm mắt nhàn nhạt rơi vào người Vương phu nhân, "Phu nhân hẳn là biết thân phận Vu tiểu thư ở trong phủ nhỉ."
 
Vương phu nhân cười làm lành, "Biết biết biết, chất tử kia của ta cũng biết."
 
"Nếu như thế, xin phu nhân hãy về trước đi, chuyện này ta còn phải thương lượng với lão gia một chút, có tin tức gì sẽ để người đến thông báo cho ngươi."
 
Vương phu nhân cho rằng bà sẽ đồng ý: ..... Trong phủ ít đi một tình địch tiềm tàng không tốt sao? Sao biểu hiện của đối phương không giống như suy nghĩ của mình?
 
Mãi cho đến khi ra khỏi đại môn Diệp gia, Vương phu nhân vẫn rất mông lung.
 
Sao bà ta lại cảm thấy Vân Thu Uyển như là tùy tiện nói mấy câu để tiễn bà ta đi trước vậy? Đây rốt cuộc là có cơ hội hay không đây?
 
Diệp Cẩn Dư và Diệp Minh Dương nghe lén toàn bộ quá trình cũng mông lung, nhưng khác là, bọn họ càng tò mò chất tử kia của Vương phu nhân là hạng người gì.
 
Hai người lén mò về Nhược Lan viện, trong khoảnh khắc đóng cửa lại xoay người liền bị dọa mất nửa cái mạng.
 
Lam Oánh Nhi nhíu mày nhìn dáng vẻ trừng lớn mắt không giữ được bình tĩnh của hai tiểu quỷ này, "Ta còn tưởng lá gan của hai huynh muội rất lớn."
 
Nàng ấy cầm lấy một phong thư, lắc lắc trong tay, "Tiểu ca ca xinh đẹp kia của hai đứa bảo người đưa cho hai đứa, có muốn xem hay không?"
 
Nhìn hai huynh muội vô cùng hưng phấn lấy thư, Lam Oánh Nhi bĩu môi, hai tay chống cằm đặt lên bàn, giọng điệu buồn phiền nói: "Tiểu ca ca xinh đẹp đối với các ngươi thì tốt rồi, nhưng lại chỉ biết chèn ép ta."
 
"Hắn còn cố ý gửi cho ta một phong thư, bảo ta dạy khinh công và dùng độc." Nàng ấy còn đang nghĩ người bệnh đã về nhà rồi, nhìn bộ dáng cũng không định dẫn nàng ấy đi cùng, dù sao thì nàng ấy không chỉ không giải được độc cho hắn mà còn luôn muốn lấy máu của hắn, kết quả này còn làm cho nàng vui vẻ mấy ngày đó. Kết quả người ta nhìn trúng điểm này.
 
Quả nhiên người xinh đẹp, trái tim không phải đen bình thường, lại còn biết lợi dụng phế vật.
 
Phi, nàng mới không phải là phế vật!
 
Hai mắt trong sáng của Lam Oánh Nhi chớp chớp, thử cố gắng thuyết phục hai huynh muội từ bỏ việc bái sư học nghệ khổ cực này: "Hai đứa đừng thấy bây giờ ta biểu hiện rất thoải mái, thật ra khi ta học cũng rất khó khăn cực khổ. Còn khó hơn việc hai đứa học thêu và tứ thư ngũ kinh như bây giờ."
 
"Tỷ sẽ phạt ta chép sách như phu tử sao?"
 
"Sẽ không, nhưng...."
 
Mắt Diệp Minh Dương sáng rực lên, âm thanh vui mừng cắt ngang lời nàng ấy: "Vậy ta học nha."
 
Nếu như hôm trước, Lam Oánh Nhi đe dọa nói không chừng còn có thể thành công khuyên được hắn, nhưng ai bảo hắn vừa mới bị muội muội dụ dỗ tẩy não chứ.
 
Diệp Cẩn Dư thì càng không thể bị nàng ấy khuyên lui, khó hơn nữa còn có thể khó bằng việc kiếp trước nàng bị bệnh hai mươi năm vẫn kiên trì đọc sách thuốc?
 
Huống hồ theo nàng thấy, y độc không tách riêng, nói không chừng sau khi nàng học được bản lĩnh của cả hai sư phụ rồi, lại có thể giúp Ngộ An ca ca giải độc đấy.
 
Diệp Cẩn Dư đối diện với ánh mắt mong chờ của Lam Oánh Nhi, liếc mắt cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền bên má, "Lam sư phụ."
 
"Hai đứa hãy cứ gọi ta là tỷ tỷ đi, có vẻ trẻ hơn chút."
 
Nội dung bên trong lá thư của Ngộ An ca ca rất ít, Diệp Cẩn Dư quét mắt, bên trong rải rác mấy câu dặn dò ba chuyện, ngoại trừ việc bái sư học nghệ mà Lam Oánh Nhi nói, còn có sư phụ Kim Hiển Tông của nàng sau này sẽ theo hắn hồi kinh, bảo nàng chuẩn bị tâm lý một chút; tiếp theo là phong đình tiểu trúc có trồng thảo dược của nàng hắn quyết định giao cho nàng quản lý, gặp vấn đề gì không thể giải quyết cũng có thể đi tìm người ở phong đình tiểu trúc để hỗ trợ. Người trong đó sẽ cố gắng giúp đỡ nàng.
 
Câu cuối trong thư còn nói, câu chuyện nhi tử của Huyện lệnh lần trước nàng đọc thật ra là hắn căn cứ vào chất tử của Vương phu nhân Vương Thường Hiên cải biên thành, nếu cần, có thể mang chuyện nhỏ này nói cho mẫu thân nàng biết.
 
Diệp Cẩn Dư lúc này vẫn còn nghĩ, thân thể Ngộ An ca ca kém như vậy, lần này cho dù về nhà thì chắc cũng xử lý xong việc rồi trở lại dưỡng bệnh nhỉ.
 
Chỉ là, đại khái chẳng ai nghĩ đến lần từ biệt này của bọn họ chính là mười năm.



 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện