Bản thân Tô Ngộ An trong mắt Diệp Hoành và Vân Thu Uyển đều là một tiểu hài chưa lớn, muốn tự mình đưa hai tiểu hài tử khác ra ngoài đương nhiên là không thể nào.
Nhưng ai bảo bên cạnh hắn còn có một thị vệ Mặc Phong võ công cao cường đây.
Vân Thu Uyển đã biết được tình huống của Mặc Phong từ trượng phu, lại nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đầy mong đợi của cặp song sinh thì cũng đồng ý với cho mấy người bọn họ tự ra ngoài.
Đương nhiên với điều kiện là để Mặc Phong đi theo.
Thế là, lúc nhóm bốn người bọn họ ra cửa, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, sư phụ thần long thấy đầu không thấy đuôi Mặc Phong cũng đang đi theo.
Thời tiết đầu xuân, trên đường phố sắc xuân dạt dào, ngay cả dáng vẻ của người đi đường cũng rôm rả.
Hai người Diệp Cẩn Dư và Diệp Minh Dương giống như hai chú chim nhỏ chưa từng ra khỏi lồng, trên đường không ngừng vén màn kiệu lên hết nhìn đông tới nhìn tây, cố gắng tìm ra bóng dáng Mặc Phong ấn giấu trong đám người.
Phủ đệ Tri phủ tọa lạc tại khu phía đông, bọn họ trước tiên phải đi đến thương phố náo nhiệt hơn ở khu bắc, theo đoạn đường không ngừng rút ngắn, đám người cũng càng ngày càng dày đặc, cho nên bọn họ không thể không xuống xe đi bộ.
Trên phố vang lên tiếng gào to không ngừng, cặp song sinh rất nhanh đã quên mất chuyện tìm kiếm Mặc Phong, hai tiểu hài nắm tay đi về phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu xác nhận vị trí của Tô ca ca nhà bọn họ.
“Tô ca ca, chúng ta có thể đến đó không?”
Vì là thân thể của tiểu hài nên sức lực cũng có hạn, lúc đi ngang qua một tửu lâu, Diệp Cẩn Dư và ca ca của nàng cùng nhau mở to đôi mắt ngập nước, tội nghiệp mà nhìn Tô Ngộ An.
Diệp Minh Dương còn chép miệng: “Ở trong đó thơm quá, chắc chắn là có đồ ăn ngon.”
“Mấy vị tiểu khách nhân muốn ăn chút gì không? Tiểu điếm có rất nhiều điểm tâm ngon nha.” Tiểu nhị canh ngoài cửa thấy mấy tiểu hài ăn mặc không hề tầm thường liền vội vàng nhiệt tình chào mời.
Mặc Thạch thấy thiếu gia nhà hắn ta gật đầu liền vội vàng tiến lên hai bước, nói với tiểu nhị: “Cho một phòng riêng.”
Ngồi trong phòng, Tô Ngộ An để cho hai huynh muội gọi lung tung một đống đồ ăn, sau đó lại thấy hai cái đầu nhỏ của bọn họ chụm lại với nhau, nhỏ giọng thầm thì.
“Muội muội, đợi chút nữa ăn no rồi, muội muốn đi đâu chơi?”
“Vẫn đi dạo như vừa rồi sao? Vừa rồi huynh nghe thấy có người nói đi về phía trước nữa sẽ thấy có người đang đấu dế, muội có muốn đi xem một chút không?”
“Còn có, không phải là muội thích thảo dược của Mao đại phu trong nhà sao, huynh còn nghe thấy người ta nói là hiệu thuốc trước mặt bán thảo dược, muội có muốn đi mua không?”
Diệp Minh Dương dạo phố cũng không quên phát huy bản lĩnh tiểu trinh thám của mình, hiện tại ngồi xuống liền tràn đầy phấn khởi mà chia sẻ với muội muội tin tức mình thu thập được.
“Nhưng mà tiền mẫu thân cho chúng ta ở chỗ Tô ca ca, nếu huynh ấy không cho chúng ta mua thì làm sao bây giờ?”
“Huynh có tiền, rất nhiều tiền, huynh mua cho muội.” Nói xong liền thật sự móc ra một cái hầu bao từ trên người cho nàng nhìn, bên trong túi chứa đầy những miếng vàng có hình dạng khác nhau.
“Không đủ thì lại tìm Tô ca ca xin.” Diệp Minh Dương tự cảm thấy có tính toán trước, vẻ mặt viết đầy sự đắc ý.
Tô Ngộ an: “...”
Hai huynh muội này dường như không nhận thức được âm lượng trong giọng nói của bản thân, hắn đều nghe thấy cả rồi.
“Vậy các đệ muốn đi xem dế hay là muốn đi hiệu thuốc mua thảo dược?”
Giọng nói đột nhiên xuất hiện bên tai làm hai huynh muội đang bí mật thương lượng đại sự giật mình, bọn họ vừa quay đầu lại liền thấy Tô ca ca đang tò mò nhìn bọn họ.
Hai huynh muội không tim không phổi nhìn bóng dáng ngồi một mình ở đối diện, thế mà đồng thời cùng dâng lên một chút áy náy ở trong lòng, phảng phất như bọn họ làm chuyện gì không tốt với người ta vậy.
Bộ mặt Diệp Minh Dương như làm ra chuyện sai lầm: “Tô ca ca, huynh muốn đi chơi với chúng ta không?”
“Không phải ta vẫn luôn chơi với các đệ sao?”
“Phải, mà không phải.” Diệp Minh Dương xoắn xuýt gãi gãi đầu, nhìn về phía muội muội xin giúp đỡ.
“Ca ca là nói sau này cũng muốn Tô ca ca ra ngoài chơi cùng chúng ta.” Diệp Cẩn Dư cũng không dám đối diện với ánh mắt tiểu thiếu niên đối diện, chỉ nhắm mắt nói.
Bọn họ ngay cả cửa cũng không thể ra, lần sau ra ngoài chơi không chừng còn cần nhờ người ta, thậm chí ý của lời này chính là muốn bảo người ta dẫn bọn họ ra ngoài nhiều hơn, thật sự là da mặt dày như tường thành.
Đừng thấy Tô ca ca mới lớn hơn bọn họ năm tuổi, trên khuôn mặt tái nhợt lúc nào cũng mang theo nụ cười ôn hòa, Diệp Cẩn Dư luôn cảm thấy lúc hắn cười nhưng ý cười hoàn toàn không đến được đáy mắt, cả người phảng phất như đều đang tỏa ra sự lãnh đạm và xa cách.
Nếu không phải ca ca của nàng không biết để ý, mà Diệp Cẩn Dư cũng không phải là tiểu hài năm tuổi thật thì bọn họ cũng không dám chủ động tiếp cận Tô Ngộ An đâu, không thấy yến hội lần trước nhiều tiểu hài tử như vậy, ai nấy đều rõ là ngưỡng mộ tiểu ca ca dáng dấp đẹp mắt nhưng đều chỉ dám đứng xa xa nhìn thôi sao.
“Tiểu thiếu niên không gần gũi ai” trong lòng Diệp Cẩn Dư, dường như không nghe ra được ý trong lời nói của nàng, chỉ mỉm cười giúp bọn họ quyết định lộ trình tiếp theo.
Nơi đấu dế quá hỗn loạn, chỉ có thể đi hiệu thuốc.
Lúc đi ra ngoài tửu lâu, mỗi người, bao gồm cả chủ tớ Tô Ngộ An, đều cầm một chuỗi kẹo hồ lô trong tay, đây là vì Diệp Cẩn Dư khăng khăng yêu cầu.
Từ kinh nghiệm xem phim cổ trang mà nàng tổng kết được, ra ngoài chơi sao có thể thiếu kẹo hồ lô đây.
Cầm trên tay một chuỗi kẹo hồ lô màu hồng, bên cạnh là ba tiểu hài khác cũng đang ăn kẹo hồ lô, tiểu thiếu niên có khí chất ấm áp nhàn nhạt nhưng mang theo sự xa cách trong nháy mắt trở nên vô cùng đáng yêu.
Bị hình tượng tương phản có chút rõ ràng cùng với khí chất kia hấp dẫn, trên đường đi Diệp Cẩn Dư còn liếc trộm hắn mấy lần, thậm chí lúc bị thiếu niên phát hiện, nàng còn lấy can đảm mà cười một cái với hắn, lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu lộ rõ ra.
Tô Ngộ An hơi kinh ngạc còn cảm thấy có chút buồn cười, hắn nhớ rõ mấy lần trước gặp mặt, tiểu cô nương này vẫn còn có chút sợ