Vì Tằm mà mình bị ăn đòn, Tưởng ức lắm. Nhưng nhờ vậy, cậu mới phát hiện ra con nhỏ quê mùa ấy không phải thứ vừa đâu. Tuy không rõ Tằm mưu mẹo thế nào nhưng cậu dám cá, nhỏ chẳng hề hiền lành hay nhút nhát như cái dáng vẻ bề ngoài đó. Biết đâu chừng, Tằm đang đánh lừa mọi người trong Triệu gia.
Ngồi đọc sách, Tưởng vừa xoa cái mông nhưng nhức vừa nghĩ ngợi. Đúng lúc cửa thư phòng mở, Tằm khẽ thò đầu vào, rụt rè hỏi hai cậu chủ mình mang nước và bánh vào được không. Trông thấy mặt Tằm là Tưởng nóng gan rồi, toan nhổm dậy mắng cho một trận thì thiên địa ơi, cái mông lại nhức nhối. Cậu liếc Tằm.
"Vào đi em." Liêm hạ cuốn sách xuống, mỉm cười.
Tằm nhẹ nhàng bước vào. Thoáng nhìn qua, thấy Tưởng đang mang vẻ mặt đằng đằng sát khí thì Tằm mau chóng quay đi, đến bên bàn học của Liêm. Dõi theo bóng dáng khép nép của nhỏ, Tưởng nhủ thầm, đúng là đồ làm bộ.
Liêm vỗ nhẹ lên bàn cốt muốn bảo hãy đặt nước và bánh ở đây. Tằm y theo. Rồi Tằm vô tình nhìn xuống cuốn sách để mở trên bàn, những dòng thơ thu hút đôi mắt tò mò ấy. Trông thế, Liêm hỏi Tằm biết đọc chữ không. Tằm gật đầu, biết chút ít ạ.
"Vậy em có đi học chưa?"
"Chưa thưa cậu, cha dạy chữ cho em."
"Thế sao em không đi học?"
"Vì nhà em nghèo ạ."
Câu đáp ấy vừa dứt, Liêm bắt gặp đôi mắt Tằm buồn bã, hàng mi dài cúp rụp. Bất giác, cậu thấy tội nghiệp cho cô bé quá. Quan sát nãy giờ, Liêm nhận ra, vẻ như Tằm rất thích học. Mặt mũi thông minh như thế, ắt hẳn cô bé sáng dạ lắm đây.
Tằm ngạc nhiên khi nghe Liêm dịu dàng bảo nếu Tằm thích thì mỗi ngày có thể vào đây đọc sách chung với cậu. Mắt Tằm sáng bừng, thật chẳng dám tin. Đến khi Liêm gật đầu khẳng định lại lần nữa thì Tằm mừng rỡ, cảm ơn cậu.
Trong khi Tằm và Liêm nói chuyện vui vẻ thì ở bàn học bên đây, Tưởng nhìn chằm chằm. Nhỏ này thật biết lấy lòng người ta. Anh trai cậu vốn hiền lành chan hòa nên mới có thể cho con bé đáng ghét ấy đến gần mình. Đã muốn phát ốm vì lúc nào cũng gặp mặt, nay Tưởng lại nghe Liêm nói sẽ cho Tằm vào thư phòng đọc sách cùng thì khí nộ xung thiên rồi.
Thấy cảnh Tằm hớn hở, còn Liêm thì ân cần như thể đó mới là em ruột mình chứ không phải đứa ngồi ở đây, là Tưởng gai mắt quá thể. Tức thì, cậu đứng dậy.
"Em đi đâu vậy?"
"Em ra ngoài một lát."
Tưởng trả lời hời hợt, đóng sầm cửa thư phòng lại ở phía sau lưng. Liêm lắc đầu, ngán ngẩm với đứa em cứng đầu.
Ngồi đung đưa chân trên bục hiên ngoài hè, Tưởng bứt mấy chiếc lá tre, lòng bực bội. Trốn ra ngoài chơi thì không được, mà vào thư phòng học bài cũng chẳng yên. Khác nào bị cầm tù chứ. Còn đang nghĩ nên làm gì cho khuây khỏa nỗi buồn thì Tưởng thấy Ngãi, thằng người làm nhỏ tuổi nhất trong nhà, lân la đến gần hỏi:
"Cậu Tưởng sao lại ngồi đây ạ? Cậu không học bài khéo lại bị mắng."
"Có nhỏ đó trong thư phòng là ta không học bài được."
"Ai ạ?"
"Tằm."
Tưởng ghét đến nỗi chẳng muốn nói ra cái tên này. Ngãi gãi đầu, lơ ngơ:
"Là cô Tằm được ông mang về ấy ạ?"
"Cô cái gì mà cô?" Tưởng ném cọng tre vào bụi chuối, "Nhỏ không phải em gái ta đâu, cũng chẳng phải người của Triệu gia, chỉ là kẻ ở đợ thôi!"
"Dạ, con nhớ rồi thưa cậu. Mà Tằm làm gì khiến cậu ghét thế?"
Cái thằng Ngãi này là chúa lắm chuyện. Việc không lo làm, suốt ngày cứ đi long nhong hóng hớt chuyện người này người kia. Dù nghĩ vậy nhưng Tưởng vẫn đem chuyện mình bị Tằm chơi xỏ ra kể cho hắn nghe. Nghiền ngẫm xong câu chuyện, Ngãi nheo mắt:
"Ôi dào, vậy thì cậu chỉ cần dạy Tằm một bài học cho biết lễ độ là được thôi."
Tưởng đảo mắt. Thằng người làm này nói chí lý. Gì chứ, cậu là con trai của Triệu xã trưởng, người đứng đầu cái xã này cơ mà. Chẳng lẽ với một đứa ở đợ mà không trừng trị được. Rõ ràng Tằm coi thường cậu, nên nhất định phải giáo huấn để nhỏ biết trên biết dưới. Nghĩ thế, Tưởng ngoắc Ngãi lại gần, xì xầm gì đấy.
Rời khỏi thư phòng, Tằm nhảy chân sáo. Thật tuyệt, từ giờ đã có thể đọc sách rồi. Cậu Liêm quả nhiên tốt bụng. Lòng Tằm đang nghĩ đến thánh thần thì bất chợt lại thấy ma vương hiện hình. Tưởng đứng trước cửa nhà bếp, ngoắc tay gọi. Không biết chuyện gì nữa đây, Tằm nhủ thầm, chậm rãi bước đến.
Khi Tằm đã đứng trước mặt, Tưởng dẹp bộ mặt khó chịu đi, nhỏ nhẹ nói:
"Ta có việc muốn nhờ ngươi. Cái nhẫn ngọc mẹ Ba cho ta, ta lỡ làm rớt vô bụi tro trong củi bếp. Ngươi tìm giúp ta đi."
"Sao cậu không sai người ở dưới bếp tìm ạ?"
"Bọn họ đang làm cơm tối, không rảnh. Ngươi không giúp ta ư?"
Biết Tằm đang quan sát mình nên Tưởng cố làm ra vẻ buồn bã và có chút đáng thương. Nếu không vì đang tính kế trả thù thì còn khuya cậu mới
hạ mình trước mặt con nhỏ quê mùa này. Y như rằng, Tằm thấy mủi lòng trước dáng vẻ rầu rĩ của Tưởng. Thôi thì cậu đang gặp chuyện, mình cũng nên giúp. Tằm gật đầu.
Bụng reo thầm, Tưởng chỉ tay về phía củi bếp bằng đất nung. Tằm nhanh nhẹn chui vào, tìm dưới lớp bụi than đen kịt. Thấy thế, Tưởng chậc lưỡi ra hiệu. Bấy giờ ở phía sau cái vòm đất nung, Ngãi dùng ống tre thò vào bên trong rồi thổi phù thật mạnh. Tằm chưa kịp phản ứng thì lớp bụi than đã phả hết vào mặt.
Tưởng chăm chú nhìn, lát sau thấy Tằm bò ra khỏi cái củi bếp với gương mặt đen thui. Chỉ chờ có thế là cậu liền ôm bụng cười ngất ngư. Ngãi đứng dậy, cũng cười hăng hắc. Biết mình bị chơi xỏ, Tằm đưa tay quệt mặt, hỏi:
"Vậy là cậu Tưởng không bị rớt nhẫn ạ?"
Ngừng cười, Tưởng giả vờ kêu lên rằng mình nhớ ra cái nhẫn rớt ở đâu rồi, sau đó bụm miệng cười hinh hích bởi cái mặt Tằm đen như Thổ Địa, và rời khỏi.
Tằm đi vòng ra sau nhà, đến cái giếng trời để rửa mặt. Lúc soi xuống làn nước trong vắt kia, Tằm thở dài vì cái mặt đen thui thùi lùi của mình. Bỗng, tiếng của Liêm vang lên: "Trời ơi mặt em bị làm sao vậy?". Tằm ngước lên, thấy cậu Hai đứng ngay phía trước. Tự dưng xấu hổ, Tằm quay đi, cốt giấu dáng vẻ dị hợm này.
"Đưa anh xem nào, mặt em bị gì thế?"
"Dạ không sao ạ, cậu Liêm đừng lo, em sơ ý ngã vào củi bếp."
Tằm trả lời mà mắt không nhìn mình, Liêm hiểu ngay cô bé đang nói dối. Vốn là đứa trẻ hiểu chuyện, cậu biết hẳn Tằm khó xử và có ý muốn giấu nên cũng chẳng gặng hỏi thêm. Khẽ thở ra, cậu nói để mình rửa mặt giúp cho.
Tằm đứng yên để Liêm vẩy nước lên mặt, chùi đi lớp bụi than đen. Thoáng nhìn cậu đang tẩn mẩn lau mặt cho mình, Tằm mỉm cười, lòng vui vui.
...
Chiều buông, Tưởng đi ra sau nhà tìm dế đá chơi thì tình cờ bắt gặp Tằm ngồi thổi lửa nấu gì đó mà ngửi mùi rất thơm. Là món thịt nướng được ủ trong lá chuối, thơm phức. Biết Tưởng đã đứng bên cạnh, Tằm liền ngừng thổi lửa.
"Thịt gì thế?" Tưởng liếm môi, hỏi.
"Thịt chim cút nướng, thưa cậu." Tằm đứng dậy.
"Ngươi cho ta ăn chung nữa." Thấy Tằm có vẻ lưỡng lự Tưởng liền gắt, "Ta là cậu chủ, ngươi dám không cho hả? Thứ gì ở trong nhà đều là của ta hết!"
Tưởng giật lấy gói lá chuối đựng thịt thơm tho trên tay Tằm. Đồ hỗn láo keo kiệt! Đã vậy ta đây lấy hết của ngươi luôn! Hứ một tiếng, cậu quay phắt đi. Dõi theo bóng Tưởng vừa chạy vừa ăn thịt chim cút nướng, mặt Tằm trở nên điềm nhiên.
Đang ăn ngon lành thì đột ngột, Tưởng thấy đau bụng. Ôi! A! Bụng càng lúc càng đau nặng hơn. Nhăn mặt, cậu chủ nhỏ ôm bụng rên rỉ. Lát sau chịu hết nổi, cậu ném lá chuối còn sót vài miếng thịt xuống đất, cắm đầu cắm cổ lao vào nhà xí.
Hậu quả là, Tưởng đã chạy ra chạy vào nhà xí ba lần trong một buổi chiều.
Gần tối, Tưởng ngồi phờ phạc trên phiến đá ngoài cửa nhà xí. Cậu ôm bụng khổ sở, đau nặng và bị rượt đến tuột quần luôn. Cậu mím môi, cố nhớ mình đã ăn món gì ôi thiu mà lại đến nông nỗi này. Vừa hay, Tưởng nhìn thấy miếng thịt nướng nằm trên lá chuối ban nãy.
Tưởng sáng bừng mắt. Lý nào trong món chim cút có thuốc xổ? Suy đoán trong đầu cậu vừa dứt thì cùng lúc, Tằm xuất hiện ở ngoài hiên sau nhà. Qua ánh đèn cầy leo lét treo trên thanh xà, cậu thấy Tằm nhìn mình, tiếp theo là nhoẻn miệng cười. Rất nhanh, cái bóng đó biến mất sau màn đêm tĩnh mịch.
Tưởng nghiến răng. Thủ phạm chính là Tằm. Giờ thì cậu chủ này có thể khẳng định, Tằm vô cùng gian sảo. Và cậu, theo một lẽ nào đó, đang bị trả đũa bởi con nhỏ lắm mưu nhiều kế ấy. Có lẽ, bước chân vào Triệu gia không phải là một đứa bé gái hiền lành mà là một con quỷ nhỏ.