Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cuối cùng Tống Như Oản đành dậm chân quay trở lại, "Tiếu Thừa Diễn, ngươi còn đứng ở đây để làm gì?"
"Ta chờ muội nha, ta biết Búi Nhi sẽ không mặc kệ ta mà." Tiếu Thừa Diễn cúi đầu, trên mặt tràn ngập ý cười.
Trong lòng Tống Như Oản giật mình, nhớ tới khi còn nhỏ, Tiếu Thừa Diễn chỉ là đứa con của một di nương trong vương phủ, bởi vì nương hắn xuất thân là một ca cơ, nên không được Cung Thân Vương sủng ái, cuộc sống hằng ngày cũng rất khó khăn. Khi đó, cũng chỉ có Tống Như Oản nguyện ý kết bạn cùng hắn, còn thường xuyên mang đồ ăn vặt cho hắn. Có lẽ, chính bởi nguyên nhân trên, hắn mới đối xử đặc biệt tốt với nàng.
"Tiếu Thừa Diễn... Ta... Ta..."
"Được rồi, ý tứ của muội ta đều hiểu, ta chỉ muốn đối thật tốt với muội mà thôi, sẽ không miễn cưỡng muội làm gì hết." Tiếu Thừa Diễn sao có thể không biết người Tống Như Oản thích chính là Tạ Tầm, nhưng... Hắn vẫn không thể bỏ xuống được, một ngày nàng còn chưa thành thân, thì là một ngày hắn không từ bỏ.
Thấy Tiếu Thừa Diễn đã minh bạch như vậy, Tống Như Oản nghĩ vẫn nên từ từ khuyên bảo hắn, nếu buông những lời tàn nhẫn chỉ để nhanh chóng khiến hắn từ bỏ thì cũng không nên. Vì thế, nàng liền hỏi cuộc sống ở Chiêm Châu của hắn.
Tiếu Thừa Diễn vừa nghe nàng hỏi, có vẻ rất hứng thú, liền nói nàng biết về những chuyện thú vị mà hắn đã từng thấy ở Chiêm Châu. Tống Như Oản chưa bao giờ tới Chiêm Châu, nhất thời có cảm giác rất thú vị, bất tri bất giác trên mặt tràn ngập ý cười.
...
Ban đêm, trong khi Tống Như Oản còn đang đắm chìm trong mộng đẹp, thì bỗng nhiên cảm giác thấy có một thân mình nóng rực đè lên người mình, đôi môi hắn khẽ chạm vào môi nàng, rồi trằn trọc cắn mút, sau đó đầu lưỡi hắn linh hoạt cạy mở hai cánh môi, xâm lược vào trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi nàng, dây dưa không dứt.
"Ngô... Ngô... Ưm..." Tống Như Oản bị hôn đến không thể hô hấp, nàng hoảng sợ mở bừng mắt, sau đó
liền thấy một khuôn mặt tuấn mỹ kề sát, "Ô... Tầm ca ca..."
Tạ Tầm buông tha đôi môi của Tống Như Oản, bàn tay to chui vào bên trong yếm nàng, cầm trọn một bên ngực, bắt đầu tùy ý vuốt ve, "Oản Oản..."
"Tầm ca ca... Đừng... Bích Đào nàng..." Tống Như Oản cực kỳ khẩn trương, vội vàng đè lại bàn tay đang đốt lửa trên người nàng của Tạ Tầm.
"Muội yên tâm, ta đã điểm huyệt ngủ của nàng ta rồi, nàng ta sẽ không tỉnh dậy quấy rầy chúng ta."
"Nhưng là... Lều trại để sát nhau quá, muội sợ người khác nghe được."
Tạ Tầm cúi người, phả hơi lên vành tai Tống Như Oản: "Vậy thì Oản Oản nhỏ tiếng thôi."
Dứt lời, Tạ Tầm dứt khoát cởi đai lưng xuống, đặt hai tay Tống Như Oản lên đỉnh đầu, sau đó trói lại, "Oản Oản đừng nhúc nhích, huynh sẽ nhẹ nhàng, không để cho người khác nghe được."
Tống Như Oản ô ô ô lắc đầu, nàng không hiểu Tạ Tầm bị làm sao, biết rõ làm như vậy là không ổn, còn khăng khăng muốn làm! Bình thường Tạ Tầm không phải như thế!
Không đợi Tống Như Oản suy nghĩ cẩn thận, Tạ Tầm đã cởi sạch trung y trên người nàng, chỉ để lại áo yếm bị vén lên cao, lộ ra hai tiểu bánh bao trắng mềm, hắn cúi đầu há miệng ngậm lấy một bên nhũ hoa.
"Ưm a..." Tống Như Oản phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, người nàng như nhũn ra. Trong khoang miệng Tạ Tầm vừa nóng vừa ướt, đầu lưỡi không ngừng đảo quanh nhũ hoa, không bao lâu, nhũ hoa mềm mại nhỏ xinh trở lên hồng thắm, nở rộ tuyệt đẹp.
"Đừng... Đừng hút... Ô... rất ngứa..." Tống Như Oản vặn vẹo cơ thể, nằm dưới thân Tạ Tầm cọ sát trên dưới, cọ đến Tạ Tầm một thân dục hỏa khó nhịn.