Tháng ba, muôn hoa đua sắc, đúng là thời điểm thích hợp để chơi xuân. Vệ Mạn Vũ, đích nữ của phủ Tề Quốc công mời các công tử, tiểu thư đến phủ ngắm hoa. Tề Quốc công phủ là nhà mẹ đẻ của mẫu thân Tống Như Oản, Vệ Mạn Vũ là biểu tỷ ruột thịt với nàng, tất nhiên là nàng cũng phải đi.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi trọng sinh, Tống Như Oản bước vào phủ Tề Quốc công, trong lòng không khỏi có chút cảm khái, lại nghĩ đến lát nữa có thể nhìn thấy Tạ Tầm, trong lòng có chút khẩn trương.
Bên trong Y Xuân Viên, đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, hết thảy đều phỏng theo phong cảnh của Giang Nam để xây dựng, có vẻ xuân tình nồng đậm, tinh diệu tuyệt luân. Đứng ở bên núi giả là một vị công tử ôn nhã, mặt đẹp như ngọc, phong thái tuấn lãng, đối với chúng quý nữ vây quanh, tỏ vẻ lãnh đạm.
Nhưng điều này chẳng thể làm giảm đi sự nhiệt tình của chúng quý nữ đối với hắn, thường thường người khác mười câu, hắn mới đáp lại một câu. Tống Như Oản đứng ở dãy nhà đối diện, nhìn tình cảnh như vậy, phảng phất như thấy được kiếp trước của mình, cũng quấn quýt si mê như vậy đối với Tạ Tầm.
"Như Oản, ngươi đã đến rồi!" Một vị cô nương đáng yêu, đang đứng bên cạnh Tạ Tầm cất tiếng gọi Tống Như Oản.
"Bảo Lăng." Gặp lại Tạ Bảo Lăng, trong lòng Tống Như Oản có chút cảm khái. Nàng ấy là muội muội ruột của Tạ Tầm, đời trước hai người là bạn thân của nhau, có thể gả cho Tạ Tầm, ít nhiều phải nhờ đến Tạ Bảo Lăng.
Không để ý tới ánh mắt ai oán của chúng quý nữ, Tạ Bảo Lăng nắm lấy tay áo của Tạ Tầm, kéo hắn đến chỗ của Tống Như Oản, "Như Oản, hơn một tháng rồi ta không gặp được ngươi, vì sao ngươi không tới phủ Ninh Quốc công tìm ta?"
"Ta... ta bị bệnh... không thể đi tìm ngươi."
Kỳ thật, bản thân Tống Như Oản cũng không thể tin được nàng thực sự trọng sinh, phải mất một đoạn thời gian nàng mới có thể tiêu hoá xong sự thật này. Giờ phút này, nàng cúi đầu, không dám nhìn Tạ Bảo Lăng đang đứng ngay bên người Tạ Tầm.
Đối mặt với một Tống Như Oản an tĩnh ngoan ngoãn, trong mắt Tạ Tầm mang theo sự nghi hoặc, ngược lại hỏi: "Muội đã khá hơn chưa?"
Thanh âm của Tạ Tầm vẫn y như trong trí nhớ của nàng, trầm thấp, mát lạnh. Chẳng biết tại sao, đột nhiên Tống Như lại nghĩ đến cảnh hai người ở trên giường, hắn đè lên người nàng,đôi môi kề cận bên tai nàng, cất lên từng tiếng nỉ non thấp suyễn, trong khi đó hạ thân vẫn không ngừng ra vào
thân thể của nàng. Khi đó, thanh âm vốn mát lạnh của hắn lại thấp thoáng tia khàn khàn, mở miệng phả từng đợt khí nóng lên vành tai nhạy cảm của nàng...
"Như Oản sao vậy? Sao sắc mặt lại đỏ lên như thế? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Tạ Bảo Lăng thấy đôi tai của Tống Như Oản hồng rực, có chút lo lắng hỏi.
"Muội mau lại đây cùng huynh, huynh có việc muốn hỏi muội." Không chờ Tống Như Oản mở miệng, Tạ Tầm trực tiếp cất tiếng ra lệnh, sau đó đi vào sâu bên trong khuôn viên.
Tống Như Oản sớm quen với thói cường thế bá đạo của Tạ Tầm, nàng nghe lời, đi theo hắn. Tạ Bảo Lăng bị bỏ rơi tại chỗ, nàng ấy bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: Ca ca thật không biết thương hương tiếc ngọc, nếu không phải tính tình Như Oản hiền lành, thì ai mà thèm để ý đến huynh.
Tuy rằng Tạ Tầm và Tống Như Oản là một trước một sau, lần lượt rời đi, nhưng toàn bộ Thịnh Kinh ai mà không biết nhị tiểu thư của phủ Vĩnh An hầu, Tống Như Oản chung tình với Tạ thế tử. Có thể nói, bọn họ vừa ly khai, cơ hồ tất cả mọi người ở đây đều chú ý tới. Đặc biệt là nhóm quý nữ ái mộ Tạ Tầm, khăn lụa trong tay bị vò nát sắp hỏng tới nơi.
Sâu bên trong Y Xuân Viên là một gian nhà bằng trúc, Tạ Tầm ngồi lên ghế trúc, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Lại đây."
Tống Như Oản ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẫn không dám nhìn Tạ Tầm, trong lồng ngực như có một con thỏ chạy loạn, bùm bùm không yên.
"Dạo gần đây, muội bởi vì nhiễm bệnh mới không tới chơi với Bảo Lăng?" Đôi mắt Tạ Tầm sâu thẳm không thấy đáy, thẳng tắp nhìn chằm chằm Tống Như Oản.
Tống Như Oản trong lòng lộp bộp một tiếng, hai tay siết chặt lấy áo váy, nói chuyện cũng gập ghềnh, "Muội... Ân... Chính là nhiễm... Khụ...bệnh..."
Tạ Tầm sao không biết thói quen của Tống Như Oản mỗi khi nói dối, thanh âm trầm xuống, "Kỳ thật là muội đến phủ Cung Thân Vương tìm Tiếu Thừa Diễn, đúng không?"
Nghe cái tên Tiếu Thừa Diễn, Tống Như Oản sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ tới người có tên như vậy.