Vote
chương 6
486 19 9
(H nặng, đừng cố đọc- đã nói rồi, tí đừng trách)
Trong mắt Tạ Tầm mang theo ý cười, hắn dùng tay đánh nhẹ lên cái mông của Tống Như Oản, “Chỉ cần Oản Oản nguyện ý.”
Bùm bùm bùm… trái tim Tống Như Oản đập liên hồi, không nghĩ tới Tạ Tầm lại dễ dàng đáp ứng như vậy. Nghĩ đến đời trước, nàng theo đuôi Tạ Tầm nhiều năm, thường xuyên ở trước mặt hắn nhắc tới việc cưới xin, chờ đến khi nàng được mười sáu tuổi, hắn mới cưới nàng. Thế nhưng kiếp này, chỉ cần vậy, hắn liền đồng ý?
“Tầm ca ca… huynh thật sự nguyện ý cưới muội?”
Tạ Tầm dứt khoát dùng hành động để chứng minh, một phen kéo chiếc váy trên người Tống Như Oản xuống, rồi đến tiết khố, sau đó đặt nàng xuống ghế trúc. Lọt vào tầm mắt của hắn là đôi chân trắng trẻo, thon dài tinh tế. Bàn chân nho nhỏ, chỉ dài bằng bàn tay của hắn, mười ngón chân hồng hồng, dán vào nhau, trông đáng yêu hết sức.
“Oản Oản… Đem chân mở ra…để huynh nhìn xem…” Xuất phát từ bản năng của nam nhân, giờ phút này, Tạ Tầm phi thường khát vọng có thể nhìn thấy phong cảnh giữa hai chân Tống Như Oản.
Tống Như Oản nghĩ đến vừa rồi Tạ Tầm đã đáp ứng nguyện vọng của nàng, lại nói Tạ Tầm là quân tử, biết giữ chữ tín, hơn nữa nàng cũng tin tưởng trái tim của Tạ Tầm, liền chậm rãi mở hai chân ra, cảnh xuân cứ như vậy bị lộ ra bên ngoài... Giữa hai chân của Tống Như Oản trắng như tuyết, không hề có lông, hai cánh hoa môi khép chặt, hơi phớt hồng, non non mềm mềm, ngay bên dưới là một cái lỗ nhỏ, đang chảy ra dịch thủy trong suốt. ( *khụ khụ* chi tiết quá)
Tạ Tầm duỗi tay, chạm vào miệng huyệt nho nhỏ, để xuân thủy chảy lên đầu ngón tay của mình, sau đó đưa lên, dùng đầu lưỡi liếm liếm, ngọt ngào lại còn có vị mặn, rõ ràng không phải nước tiểu, “Oản Oản… muội chảy ra cái gì vậy?”
Tống Như Oản đâu thể không biết xấu hổ mà giải thích với Tạ Tầm rằng đây là dâm thủy của nàng, đôi tay che lại khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, “Muội không biết, Tầm ca ca đừng hỏi.”
Tạ Tầm thấy Tống Như Oản thẹn thùng như thế, cũng
không truy vấn nàng nữa, chỉ liếm sạch sẽ dâm thủy trên đầu ngón tay, sau đó tiếp tục tách hai chân của nàng ra, làm mật huyệt càng thêm rõ ràng hiện ra trước mắt hắn.
Hai chân của Tống Như Oản bị Tạ Tầm cố định ra hai bên, hoa huyệt dần dần lộ rõ, mở ra mị thịt phấn nộn, mê người.
Hơi thở của Tạ Tầm dồn dập, hắn nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay có chút run run, cố gắng đẩy hai cánh hoa môi ra, sau đó thử cắm một ngón tay vào. Còn chưa kịp làm, Tống Như Oản bị đau, liền kêu lên, “Đau quá, Tầm ca ca mau dừng lại.”
Tạ Tầm lập tức ngừng lại, muốn rút ra lại cảm thấy luyến tiếc, nhưng nếu tiếp tục cắm vào thì Tống Như Oản sẽ đau. Hắn nghĩ nghĩ, dứt khoát dùng miệng hôn lên miệng huyệt, sau đó dùng đầu lưỡi liếm láp, chui sâu vào bên trong. Dựa vào bản năng của nam nhân, giống như khi giao hợp, đầu lưỡi bắt trước côn thịt, ra vào tiểu huyệt.
Đầu lưỡi của Tạ Tầm mang theo nhiệt nóng, hơn nữa nó cũng không thể chạm tới lớp màng bên trong, rất nhanh kích thích cảm giác tê dại trong cơ thể Tống Như Oản, nàng vặn vẹo eo nhỏ, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ ngân nga, mị hoặc.
Đã bao giờ Tạ Tầm làm qua việc này, hắn nắm chặt hai cánh mông của Tống Như Oản, dùng sức vuốt ve. Đầu lưỡi càng thêm ra sức khuấy động vách thịt bên trong hoa huyệt.
Tiểu huyệt mút chặt lấy đầu lưỡi, đột nhiên Tạ Tầm mạnh mẽ đẩy đầu lưỡi thật sâu vào trong, Tống Như Oản liền đón nhận cao trào! Mị thịt gắt gao kẹp chặt, run rẩy kịch liệt! Lại còn phun ra một cỗ xuân triều, bắn toàn bộ lên khuôn mặt tuấn tú của Tạ Tầm!