Edit by Shmily
-------------------------------
Thành phố H, phố Thiên Hà, đối diện nhà của Tần Niệm là một dãy biệt thự khí phách.
Đình viện kiểu Trung Quốc với đường nét độc đáo, được giấu dưới những gốc cổ thụ um tùm.
Núi giả, hoa viên, nhà thủy tạ, hành lang dài tôn nhau lên, ở trong cái thành phố ồn ào náo động này mở ra một vùng đất yên lặng, tĩnh mịch.
Kinh tế của thành phố H lạc hậu, bởi vì rất nhiều nguyên nhân mà không thể phát triển tốt được, mấy sản nghiệp vừa mới ngoi đầu lên liền ngay lập tức phải phá sản.
Nói là thành phố, thực tế thì chẳng khác cái trấn nhỏ là bao.
Biệt thự phố Thiên Hà được xưng là kiến trúc cao cấp nhất ở nơi này, tựa như một quả trứng phượng hoàng nằm trong cái ổ gà, lấp lánh tỏa sáng.
Mà nhà của Tần Niệm bên trong tiểu khu An Trí này chính là một cái công ty với quy mô không hề nhỏ.
Ba của cô từng làm ở đây, sau đó công ty đóng cửa, bị bán cho chủ đầu tư, trước đó cũng đáp ứng chia cho công nhân trong xưởng một phần chiết khấu, ba của Tần Niệm liền lấy giá thấp mua một căn rộng 90 mét vuông, ba phòng hai sảnh và một phòng xép nhỏ.
Kết quả là, trong đường phố Thiên Hà, đình viện trang trọng thanh nhã kiểu Trung Hoa cùng chen chúc với những ngôi nhà trong tiểu khu An Trí, hình thành một giải phân cách rất rõ ràng.
Tiểu khu An Trí phần lớn là nơi ở của con gái của công nhân viên chức của nhà xưởng trước đó.
Tần Niệm vừa mới lên lớp một, tuổi tác có sự chênh lệch lớn với bọn họ, không chơi được với nhau, những đứa trẻ lớn hơn cũng không thích đưa cô đi chơi cùng.
Khi còn nhỏ lòng tự trọng không quá mạnh, luôn thích bám đuôi theo bọn họ ầm ĩ nô đùa, chỉ lo tìm thú vui cho bản thân.
Hôm nay, vừa đúng là giữa hè.
Các bạn nhỏ ném bao cát chơi đến vã cả mồ hôi, sắc trời cũng đã tối đen, mắt thấy sắp tan cuộc, nhưng không có ai có ý tứ muốn về nhà, không biết là ai nhắc tới trước, nói đến chuyện kỳ quái mới gặp mấy ngày trước.
Một tiếng này, khiến không khí thay đổi.
Tần Niệm ngây thơ mờ mịt, còn không biết chuyện kỳ quái là cái gì, chỉ thấy trên mặt một người chị lớn tuổi thấy được sự sợ hãi, từ đó cũng khiến cho các cô run sợ đến co rúm thành một cục.
Cậu bé kia nhất thời hăng say, hô lên một tiếng, thanh âm quái gở kể về chuyện xưa.
Nói một lúc, lại nói đến hộ gia đình đối diện con phố kia.
"Lâm viên lớn như vậy, lại toàn hoa với cả cây, che khuất cả ánh mặt trời.
Ban ngày nhìn vào thì rất đẹp, nhưng nếu như buổi tối mà ở trong đó, chẳng nhẽ không cảm thấy sợ sao? Tựa như sống trong rừng rú ý." Vưu Tĩnh ôm cánh tay Tần Niệm, "Nếu như chị mà ở đó, buổi tối cũng không dám ra cửa đâu."
Vưu Tĩnh là bé gái xinh đẹp nhất trong tiểu khu An Trí, lớn hơn Tần Niệm 6 tuổi, vừa đúng đậu khấu niên hoa*.
*Đậu khấu niên hoa: Cách gọi của người xưa, ý chỉ tuổi hoa (con gái từ 15-16 tuổi)
Nơi này không thể so với thành phố lớn, trẻ con hiểu chuyện ở đây không nhiều, mặc dù vậy, cảm giác ngây thơ vẫn còn tồn tại, lời nói của cô ấy so với những người khác vẫn tương đối có trọng lượng.
Một câu đó khiến cho các cậu trai nổi lên hứng thú tìm tòi nghiên cứu, ở trước mặt Vưu Tĩnh thể hiện ra khí khái anh hùng lớn gan, xúi giục lẫn nhau, muốn trèo tường vào biệt thự "thám hiểm".
Bên ngoài biệt thự cũng không phải đều là tường cao bịt kín, có một chỗ là được hàng rào vây lên, xung quanh hàng rào quấn quanh rất nhiều dây đằng tinh xảo xinh đẹp, đối diện bên trong là một hoa viên có cái đình hóng gió yên tĩnh.
Khe hở giữa lan can không nhỏ, nhưng tuyệt đối cũng không rộng tới mức mà một người có thể chui qua được.
Đám con trai hấp tấp leo lên, không có chỗ mượn lực, liền dẫm hỏng không ít dây đằng, lá cây rụng đầy đất.
Tần Niệm nhìn đến mức trong lòng run sợ, cứ cảm thấy tiếp tục như vậy thì về nhà sẽ bị bà nội mắng mất, cho nên liền nhỏ giọng mềm mại khuyên can: "Nguy hiểm quá, sẽ bị ngã đó."
Hơn nữa, dẫm hỏng hết dây đằng xinh đẹp của người ta rồi.
Đáng tiếc, ở đây đều là anh trai, chị gái lớn tuổi hơn nhiều so với cô, sẽ không có người nào để ý tới ý kiến của cô.
Tần Niệm nhát gan sợ gây chuyện, không dám tiếp tục đi theo, chỉ muốn đi về nhà, cho nên liền quay đầu ngay lập tức.
"Rầm" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất.
Ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết của cậu trai kia, đứt quãng, truyền tới từ bên kia hàng rào...
***
Người ngã ở trong tường vây, Tần Niệm gọi cậu là anh Hổ, học sinh sơ tam*, là tên cầm đầu của nhóm bạn chơi cùng trong tiểu khu An Trí này.
*Sơ tam: Lớp 9
Cậu ta bị ngã gãy chân, không thi kịp kì thi chuyển cấp, bất đắc dĩ tạm nghỉ học một năm.
Gia đình của anh Hổ đòi được một số tiền bồi thường không tệ từ chủ của căn biệt thự này, nhưng mà xong việc rồi, cậu ta vẫn luôn đối với gia đình bên đó chất đầy một bung oán khí.
Nói bản thân bị chậm trễ cả một năm, tổn thất lớn như vậy, một chút tiền bồi thường đó là coi như xong rồi?
Nhân chi thường tình, thường thường thì mọi người sẽ có xu hướng bênh bản thân hơn.
Cho dù bọn họ có nói những lời đúng mực đi nữa thì vẫn càng có thể đổi trắng thay đen.
Dù cho người sai là anh Hổ, nhưng các bạn nhỏ trong tiểu khu lại dần dần quên mất nguyên nhân ngọn nguồn của sự việc này.
Ở trong tiếng kêu than oán giận dong dài mỗi ngày của cậu ta cũng bị ảnh hưởng theo, cứ thế bài xích căn biệt thự ở phố đối diện, đồn đãi vớ vẩn ùn ùn không dứt.
Vừa nói trong căn biệt thự đó là nhà của quan lớn hủ bại, vừa nói đó là một thương nhân lòng dạ hiểm độc, nói rất là hợp tình hợp lý như thể mình biết rất rõ vậy.
Nếu không phải như thế, vậy sao có thể xây lên một căn biệt thự lớn như vậy mà lại ném ở đây không có ai ở? Có tiền cũng không phải tiêu như vậy đi?
...
Cố Từ chính là trong thời kì vi diệu như vậy dọn tới căn biệt thự ở phố đối diện đó.
...
Tần Niệm nhớ rất rõ, đó là vào kì nghỉ hè năm lớp ba vừa mới kết thúc của cô.
Cô được phân công đi mua kem que cho các anh trai chị gái ở trong tiểu khu, sợ kem sẽ chảy, lại vì muốn lấy lòng cho nên sau khi mua xong liền chạy dọc theo bóng râm cạnh tường của biệt thự, một đường chạy như điên trở về.
Đột nhiên không kịp đề phòng, nhìn thấy dưới bóng cây không xa phía trước có một cái gì đó mảnh khảnh vươn ra từ bên trong hàng rào quấn quanh những dây đằng xanh biếc.
Chợt nhìn qua, là hai cái chân đang vô thố giãy giụa, vươn ra khỏi tường, giương nanh múa vuốt mà lắc lư.
Cảnh tượng kia, nếu không phải xảy ra lúc giữa trưa thì Tần Niệm có thể ngay lập tức sợ đến thăng thiên.
Giật mình tránh né nhảy ra phía sau, bị ngã đến dập cả mông.
Người trong hàng rào nghe được tiếng vang, cái chân duỗi ở bên ngoài hoạt động hai cái rồi lại thu lại.
Ngay sau đó, một khuôn mặt trắng nõn để sát vào khe hở hàng rào, miễn cưỡng nhìn ra bên ngoài.
Ở ngoài hàng rào, cậu bé nhìn thấy Tần Niệm đã ngã ở trên mặt đất, vẻ mặt ngơ ngác, liền cười vô hại.
Sau đó vươn một bàn tay ra khỏi hàng rào, vẫy vẫy chào hỏi với cô: "Này ~ đi đâu đó?"
Tần Niệm: "..."
Bộ dáng kia, nhìn có chút đần.
Tần Niệm nhe răng trợn mắt một lúc lâu, sau đó cũng chào một tiếng với cậu, vỗ vỗ bụi ở trên mông bò dậy, khập khiễng đi qua, hết sức ngạc nhiên: "Cậu, sao cậu lại vào được đó?"
Cố Từ ngồi ở bồn hoa bên cạnh, cái chân mảnh khảnh vươn ra khỏi hàng rào, hai tay túm chặt lan can, vẻ mặt nóng lòng muốn ra bên ngoài chơi.
Gương mặt phúng phính thịt còn mang theo chút trẻ con đè ép ở trên lá cây xanh biếc, con ngươi đen tuyền, thanh minh mà trong sáng.
Cậu cảm thấy câu hỏi của cô rất kỳ quái: "Nơi này là nhà tớ, tớ đương nhiên là đi từ cửa vào rồi."
"Nhà cậu??" Tần Niệm chấn động.
Anh Hổ nói, thiếu gia nhà giàu hơn phân nửa đều kiêu ngạo ương ngạnh, cả ngày ăn không ngồi rồi, lấy việc bắt nạt người khác làm thú vui, luôn khinh thường những đứa trẻ có gia cảnh bình thường khác.
Tần Niệm đã từng tin điều đó, bên trong phim truyền hình cũng diễn như vậy.
Cô đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Nụ cười của Cố Từ giống như không chứa một chút tạp chất, y như một thiên sứ thuần khiết, muôn có bao nhiêu vô hại thì sẽ có bấy nhiêu.
Cô mê mang.
Giống như tận mắt thấy được vai phản diện yêu quái trong truyền thuyết lại không dữ tợn ác liệt như trong tưởng tượng của cô, ngoài ý muốn lộ ra chút mất mát.
Càng nhiều hơn chính là thích thú đối với cậu bạn mới này.
"Tớ tên Cố Từ, cậu thì sao?"
Cậu rất nhiệt tình, quả thực giống như người bị lạc ở trong rừng, vất vả lắm mới gặp được con người, hứng thú bừng bừng, "Cậu ở gần đây sao? Đang làm gì thế?"
Tần Niệm bị nhắc nhở, liền nhớ tới cây kem trong túi.
Sốt ruột a lên một tiếng, "Tớ là Tần Niệm.
Không kịp nữa rồi, tớ phải đưa đồ về trước!"
Vừa chạy, vừa chỉ vào tiểu khu An Trí đối diện cậu, "Nhà tớ ở đối diện, lầu ba! Sau này cùng nhau chơi nhé!!"
Cố Từ bị bỏ ở chỗ này, mắt trông mong nhìn cô chạy xa, mất mát