Edit by Shmily
------------------------------
Này có hơi bắt nạt người ta đi?
Tần Niệm nhíu mày.
Cố Từ đứng tại chỗ một hồi, hút sữa bò, đi đến, không chút tiếng động nâng bàn học của mình dậy.
Lúc thu dọn đồ đạc, bạn cùng bàn của cậu rốt cuộc cũng đứng dậy giúp một tay, vừa giúp cậu nhặt sách vừa nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Không phải tớ làm đâu."
Cố Từ bình tĩnh đáp: "Ừ, cảm ơn."
Tần Niệm nhìn cậu nửa ngày, không nhìn ra nguyên nhân gì, quay đầu thấp giọng hỏi bạn cùng bàn: "Long Xuyên với Cố Từ cãi nhau à?"
Long Xuyên chính là người vô ý làm đổ bàn của Cố Từ, Tần Niệm nhớ rõ, quan hệ trước kia của hai người khá tốt.
Bạn cùng bàn lắc đầu nói không phải, bộ dáng một lời khó nói hết.
"Có ý gì?"
"Không có nha.
Chắc là cậu ta bị dọa sợ đi, sợ Cố Từ biết là cậu ta làm, sẽ tức giận, cho nên nghe thấy người ta tới liền nhanh chóng trốn đi."
"Hả?"
Phản ứng đầu tiên của Tần Niệm là: Thân phận đại địa chủ của Cố Từ bị lộ rồi sao.
Ngay sau đó lại cảm thấy không đúng, làm gì có người nào vì nhà mình nhiều tiền mà bị kỳ thị đâu? Còn sợ đến nỗi phải trốn đi? Cố Từ cũng không phải người không nói lý mà.
Thấy Tần Niệm vẫn chưa hiểu, bạn cùng bàn đè thấp giọng nói ra một tin tức lớn: "Người của tiểu khu các cậu không nghe nói sao? Tên du côn Lưu Thành kia, ba của anh ta tự sát rồi."
Trong lòng Tần Niệm nảy mạnh: "Hả?"
Bạn cùng bàn dùng tay che miệng: "Không phải ba tớ làm việc ở trại tạm giam sao, có biết một chút nội tình.
Trước kia Lưu Thành đánh người bị nhốt vào trong đó một lần, người bị đánh chính là Cố Từ, bọn họ chính là bởi vì chuyện này mà làm ầm lên.
Ba của Lưu Thành bởi vì muốn cứu Lưu Thành ra khỏi nhà giam nên mới vay nặng lãi ở bên ngoài.
Hơn nữa, cậu đoán xem thế nào, hơn một tháng trước, Lưu Thành bị một đám xã hội đen đánh cho tàn tật, nằm liệt giường.
Nhà anh ta là gia đình đơn thân, ba anh ta lại thiếu một món nợ lớn, lại phải gánh một đứa con trai bị liệt, chịu không nổi liền tự sát rồi."
Thành phố H cũng chỉ lớn có vậy, bốn con phố Đông Tây Nam Bắc mà thôi, chuyện gì cũng được truyền từ đầu đường tới cuối ngõ thành ra ai ai cũng biết tới, huống chi còn là chuyện lớn như chết người.
Trong ấn tượng của Tần Niệm, chuyện bất bình thường như chết người ở thành phố H là rất rất ít.
"Nhưng ba anh ta tự sát thì liên quan gì tới Cố Từ? Cố Từ không phải người bị hại sao?"
"Cậu không cảm thấy quá trùng hợp à? Lưu Thành với Cố Từ chẳng có liên quan gì, đoạn thời gian kia không có việc gì liền tới tìm cậu ấy gây chuyện, sau đó không tới mấy ngày liền bị một đám người đánh cho tàn tật.
Ba tớ nói, một tên cồn đồ như anh ta làm sao có thể đắc tội với xã hội đen được? Hơn nữa đám xã hội đen kia còn tới từ nơi khác, ở chỗ chúng ta không có đám người nào như vậy cả." Cô ấy gằn từng chữ một, nói rất có chứng cứ, "Lưu Thành kia, là đắc tội quyền quý rồi."
Quyền quý?
Tần Niệm nghĩ tới biệt thự lớn của Cố Từ.
Ngậm miệng.
Huống chi, cô nhớ mang máng đúng là từng nghe từ miệng người lớn trong tiểu khu nói rằng, trong nhà Cố Từ có cán bộ cấp cao ở thủ đô.
Lưu Thành bắt nạt Cố Từ, rất nhiều người trong trường đều nhìn thấy, bao gồm cả Tần Niệm.
Lưu Thành được thả ra sau mấy ngày bị giam, cũng không có học hành, thỉnh thoảng lại cưỡi xe đạp lắc lư ở cổng trường.
Cũng không có động vào Cố Từ, chỉ là khi có người đi ở bên cạnh Cố Từ, anh ta sẽ cưỡi xe đạp đi ngang qua người nọ, khi thì cướp đồ trong tay họ, khi thì dùng đầu xe không nặng không nhẹ đâm người ta.
Những học sinh tiểu học khác không giống Cố Từ, bị đàn anh lớn tuổi bắt nạt, trừ khóc ra thì không còn biện pháp nào khác.
Lưu Thành cũng không có tiếp xúc với Cố Từ, đánh người xong liền lập tức cưỡi xe đạp chạy nhanh như chớp, một đường quay đầu lại, vui cười nhục mạ, dùng đủ loại ngôn từ dơ bẩn hỏi thăm.
Ai có thể đối phó với kẻ vô lại như vậy?
Lăn lộn như vậy sau hai tuần, đã không còn ai dám đi cùng Cố Từ nữa.
Cố Từ lẻ loi một mình về nhà, Lưu Thành một lần bắt gặp, liền đi lên vỗ vỗ vai cậu, cười âm ngoan nói: "Sao, lúc này không mách ba mẹ mày nhốt tao lại nữa?"
Cố Từ nhìn anh ta một lúc, nói: "Ba tôi không có ở nhà."
Lưu Thành cảm thấy cậu đang khiêu khích lại khoe giàu, li3m li3m răng hàm sau: "Vậy nói cho ông bà nội mày ý."
Cố Từ: "Được."
Sau đó nữa, Lưu Thành liền gặp chuyện.
Thời điểm rất trùng hợp.
Mặc kệ việc Lưu Thành là một tên khiến người ta chán ghét ra sao thì việc đánh một người sống sờ sờ đến tàn phế, lấy bạo chế bạo, nghe qua thật là đáng sợ.
Bạn học bình thường thì không biết ân oán trước đó của Lưu Thành với Cố Từ, chỉ biết anh ta nhiều lần khiêu khích cậu, bất hòa với nhau là thật, hơn nữa trong nhóm du côn còn ngầm truyền một lời đồn, dẫn tới việc đám người nghi bóng nghi gió đoán mò mọi chuyện.
Tuổi này của bọn họ, năng lực tự phán đoán vô cùng thấp, rất dễ bị người khác điều khiển suy nghĩ.
Sẽ không biết nịnh nọt, nhưng lại biết mình không thể chơi với đứa trẻ phiền phức, như vậy sẽ dễ rước họa vào thân.
Không cần có nhiều chứng cứ, thà rằng cứ tin như vậy.
Sau đó, bọn họ cũng bo bo giữ mình, đối với Cố Từ kính trọng có thừa.
Tần Niệm không hiểu nhiều về Cố Từ, cũng chỉ nói có mấy câu với cậu, bởi vì cậu xinh xắn lại thường xuyên cười, ngôn từ cử chỉ với giáo dưỡng rất tốt, cho nên mới sinh ra chút hảo cảm với cậu.
Là một người đứng xem, cô không tin Cố Từ thật sự làm gì Lưu Thành.
Cũng giống như chuyện ngày hôm nay, nếu như đặt ở trên người cô, cho dù tính cách cô có hướng nội ôn hòa đi nữa thì cũng sẽ nhịn không được muốn nổi cáu.
Nhưng Cố Từ không có, thậm chí còn không có ý tứ truy cứu, có thể thấy được tính tình cậu tốt đến mức nào.
Nhưng bọn họ không thân, quan hệ giống như những người xa lạ, sau này cũng sẽ không có liên hệ nhiều.
Tần Niệm không có lập trường để nói chuyện thay cậu, không có lực thuyết phục, cũng không dám mạo hiểm đưa đầu ra.
Đành phải thừa dịp trong lớp náo nhiệt hỗn loạn một lần nữa, yên lặng không để ai chú ý tới, đưa cho Cố Từ đang một mình phơi khô mực nước một bọc khăn giấy: "Trong văn phòng của cô giáo có xà phòng thơm, tay cậu bẩn có thể đi rửa, không thì lúc về nhà sẽ rất có rửa sạch."
Đầu Cố Từ không nâng, cúi đầu, nhận lấy khăn giấy, nói: "Được, cảm ơn."
Tần Niệm gật gật đầu, không rảnh lo thái độ lãnh đạm của cậu, nói xong liền nhanh chóng chạy đi.
Nhưng đi được một nửa liền nhớ tới một chuyện quan trọng, lại lui về, đầu óc ngu ngơ chỉ chỉ sách của cậu, bổ sung: "Cũng không phải tớ làm đâu."
"...!Ừ."
Cố Từ uể oải rũ mắt, lông mi rậm rạp rũ xuống tạo thành một cái bóng mờ nhạt, sắc mặt không hiểu sao lại tái nhợt.
Tay cái được cái không lau mực trên sách, trả lời câu nói kia của cô, bộ dáng thất thần, ở trong mắt Tần Niệm chính là áp lực chua xót cùng ủy khuất, nhưng lại giả vờ như không có việc gì.
Tần Niệm nhất thời trở nên nhiệt huyết, nhịn không được nói một câu ngoài dự tính: "Đừng buồn nha, Cố Từ."
Cúi người xuống, ở bên tai cậu nh0 giọng căm giận nói: "Những người bắt nạt cậu, tớ đều sẽ ghi nhớ tên của bọn họ rồi nêu tên trong buổi kỷ luật, giúp cậu trừ ngôi sao của bọn họ!"
Cố Từ rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô một cái, Tần Niệm bởi vậy mới thoáng nhìn thấy nửa bên mặt của cậu có dính một vết mực nước.
Mực bị dây ra, đen láy giống như màu mắt của cậu.
Thế nhưng màu nước khô khan lại không thể so bì với đáy mắt sống động đó.
Thì ra màu đen cũng có thể rực rỡ lung linh, thanh nhuận tinh tế như vậy, nhất thời khiến cô nhìn đến sửng sốt.
Hai người cứ như vậy ngơ ngác nhìn nhau một hồi lâu, Cố Từ bỗng nhiên bật cười ra tiếng.
Đáy mắt gợn sóng, bên môi lộ ra răng nanh nho nhỏ, biểu tình trên mặt trong phút chốc trở nên sinh động.
"Cảm ơn lớp trưởng."
Kỳ thật cậu cũng không có thương tâm, sách đều đã đọc qua rồi, tác dụng lưu trữ cũng không lớn, chỉ là không thể cứ vứt lung