Thiếu niên xa xa chạy đi nhặt cầu dừng bước chân, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Tần Niệm.
Không nghĩ tới con thỏ ngoan nhất tiểu khu cũng có lúc nhe răng, lại còn trực tiếp hướng về phía anh Hổ nữa chứ.
Anh Hổ rốt cuộc cũng thay đổi ánh mắt nhìn cô, nhìn thật lâu sau, xùy một tiếng, cười quái dị: "Chậc, tao nói mà.
Có kẻ có tiền làm chỗ dựa, khí thế cũng không giống trước nhở, còn dám tranh luận với tao cơ đấy?" Ngữ khí lạnh lùng, "Thứ đồ chó cậy thế chủ, thật cmn giỏi đấy."
Tần Niệm bị anh ta chửi một câu th0 tục, tức giận đến mức đỏ bừng mặt.
Cô chưa từng chính diện xung đột với người khác như vậy bao giờ, cực kỳ không thích ứng được với trường hợp như vậy.
Thế cục giương cung bạt kiếm, đồng thời khiến tim cô đập nhanh hơn, nước mắt cơ hồ không nhịn được muốn trào ra ngoài, lại bị cô cố gắng nghẹn lại.
Bộ dáng cả người run lên của cô khiến người xem sinh ra tâm thế không đành lòng.
Các anh trai trong tiểu khu xúm vào khuyên, bảo vệ Tần Niệm ở phía sau, biểu tình xấu hổ, bảo anh Hổ đừng so đo với trẻ con.
Lại quay đầu, nhẹ giọng dỗ dành bảo Tần Niệm và các bạn đi trước.
Nháo thành như vậy, các cô cũng không có hứng thú chơi nữa, lại thêm cực kỳ sợ anh Hổ, không dám lên tiếng, nhỏ giọng an ủi Tần Niệm hai câu liền rời đi.
Chỉ có Tần Niệm vẫn đứng ở đó không nhúc nhích, giống như là tính quật cường cố chấp nổi lên, ai khuyên cũng không được.
Anh Hổ bảo bọn họ mặc kệ cô, muốn làm gì thì làm, không cần để ý tới.
Sau đó kêu gọi đồng bọn, không coi ai ra gì tiến lên chơi bóng.
Chờ nhóm bạn học đi xa.
Tần Niệm vẫn cắn răng như cũ, nắm chặt tay tự xây dựng tâm lý trong lòng, cô cũng tức giận phản ứng vô dụng của bản thân, quá yếu đuối: Còn không phải chỉ là cãi nhau thôi sao, theo lý thì cố một chút là được, cô cũng không làm gì sai, sao phải sợ chứ? Lại nữa, vì cái gì mà phải chịu đựng anh ta bắt nạt mình một lần lại một lần liên tiếp như vậy?
Một lát sau, Tần Niệm đã làm tốt tâm thế chuẩn bị chiến đấu hít sâu một hơi, nhìn cái đầu vàng chói mắt của anh Hổ, bất chợt mở miệng: "Có một đám bạn bè chó má đi theo, anh cũng khác trước rồi."
Rầm một tiếng.
Là anh Hổ trực tiếp đập vợt bóng xuống.
Anh ta giống như thùng bom sắp nổ, bước lại đây, một phen túm lấy cổ áo Tần Niệm, nghiến răng nghiến lợi: "Mày nói ai là bạn bè chó má?"
Tần Niệm bị phản ứng bạo nộ của anh ta dọa cho nhảy dựng, miễn cưỡng mới nhịn xuống động tác và nước mắt sau đó xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, từng câu từng chữ ép đến rõ ràng: "Tôi vẫn luôn không thích đám bạn bè kia của anh, nhưng tôi chưa bao giờ vì thế mà bài xích anh.
Cũng giống vậy, tôi muốn kết bạn với ai, ai cũng không thể quản."
"Anh chán ghét Cố Từ, cứ nhắm vào tôi thì có bản lĩnh gì? Kết bạn với kẻ có tiền là lợi thế, vậy anh kéo bè kéo cánh, khinh yếu sợ mạnh thì không phải chắc?"
Anh Hổ giống như bị dẫm trúng chân đau, đồng tử bằng mắt thường có thể thấy được mà co rụt lại, lực đạo túm cổ áo cô đột nhiên tăng mạnh.
Tim Tần Niệm đập cực kỳ nhanh, cả người run lên, nhưng lúc đối diện với nắm tay anh ta sắp đánh xuống, cảm xúc lại bình tĩnh ngoài dự đoán, đến mắt cũng không chớp lấy một cái.
"Anh thử đánh xem, tôi sẽ báo cảnh sát."
"Đệt!"
Anh Hổ nghe được ba chữ báo cảnh sát, cả người nháy mắt liền nổ tung, hung tợn ném Tần Niệm ra, muốn nhào tới đánh cô.
Thấy anh ta cứ một hai làm khó dễ như vậy, mấy anh trai trong khu cũng mau chóng tiến lên một trái một phải giữ chặt người lại.
Làm khó dễ là một chuyện, bọn họ cũng không thể lý giải được rõ ràng cảm xúc của anh Hổ, nhưng cũng không thể thật sự nhìn anh ta đánh Tần Niệm: "Anh Hổ, bình tĩnh một chút."
Tần Niệm bị đẩy đến ngã trên đất, xước cả đầu gối, nhưng lại không dừng lại, lăn long lóc bò dậy liền chạy.
Chạy ra hai ba mét xong lại quay đầu nhìn anh ta đang bị người kéo lại, mới an tâm dừng chân, đầu gối phát đau từng đợt.
Anh Hổ tính tình hung bạo, sau khi Lưu Thành xảy ra chuyện thì lại càng thêm như thế.
Kỳ thật trong lòng anh ta cũng biết, nếu không phải trước đó anh ta chán ghét Cố Từ, còn nói cho Lưu Thành thì ngày đó Lưu Thành sẽ không xuất khẩu khiêu khích với động thủ đả thương thằng nhóc đó, càng sẽ không có phản ứng dây chuyền kế tiếp.
Nhưng anh ta không dám thừa nhận những cái này, bất luận là đối với người khác hay là đối với chính mình.
Một hơi buồn bực nghẹn ở trong lòng, không có chỗ để nuốt xuống, tùy thời có thể bùng nổ.
Anh ta chỉ vào Tần Niệm: "Đừng tưởng rằng ông đây không trị được mày.
Mày muốn chơi với thằng quái thai kia, vậy thì đi đi, cứ để xem trong tiểu khu này còn ai dám chơi với mày!"
Nhóm anh trai nhỏ trong tiểu khu kinh ngạc nâng mắt lên, nhưng rất nhanh liền rũ mắt xuống trước cái nhìn căm tức của anh Hổ.
Lại là bộ dáng kéo bè kéo cánh kia.
Tần Niệm khập khiễng trở về, nước mắt lưng tròng, nhưng nội tâm bình tĩnh.
Trề môi, nhỏ giọng nói thầm: "Đúng là ấu trĩ."
Khi còn nhỏ, cảm thấy các anh trai chị gái luôn là thông minh nhất, càng lớn lên, phảng phất như càng có thể chậm rãi nhìn thấy khuyết tật trong tính cách của mỗi người.
Người lớn tuổi trên người không có chứa ánh sáng, anh trai trước giờ không gì không làm được biến thành táo bạo dễ nổi nóng, ấu trĩ lại bá đạo, làm người khác cảm thấy ảo ảnh tiêu tan.
Càng cảm thấy trước giờ mình mù quáng đi theo bọn họ, thực ngu ngốc.
***
Cố Từ cầm theo cái giỏ bảo vệ môi trường, chuẩn bị đi tới siêu thị bên cạnh chọn đồ ăn vặt, vừa lúc thấy anh Hổ chỉ vào Tần Niệm mắng chửi.
Phố bên cạnh có vành đai xanh cao nửa người, lúc cậu đi tới, Tần Niệm đã ngã trên đất.
Cố Từ mới đầu không nhìn thấy người bị anh Hổ ném ngã, thậm chí cũng không hề nghĩ đó là cô.
Chỉ cảm thấy bọn họ gào rất to, nháo rất lớn, vì thế mới nhìn nhiều thêm mấy cái.
Chờ Tần Niệm bò dậy, thở phì phò đi về, Cố Từ mới nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, hai bên bím tóc nhảy dựng, đột nhiên sửng sốt.
Nhớ tới câu "thằng quái thai" của anh Hổ, mới bừng tỉnh hiểu rõ mọi chuyện.
Tay cầm giỏ nắm thật chặt, Cố Từ nhìn bóng dáng chật vật của cô, lòng lập tức trầm xuống.
Cô bởi vì chơi với mình mới bị bắt nạt...
Cho nên,