Về đến nhà
Yên Hân đã cầm bàn tay đầy máu của Hạ Vũ đến ghế sofa, sau đó nhanh chân đi lấy hộp y tế để sơ cứu cho anh.
Hai ông bà Dương thấy họ về sớm thì cũng thắc mắc, đi đến để hỏi chuyện
“Hai con sao về sớm thế? Mẹ tưởng ngày mai mới về cơ.” bà Diệp Nhã Uyển hỏi, lúc này, ánh mắt bà mới di chuyển đến bàn tay đầy máu của Hạ Vũ
“Ôi trời, con làm sao thế này? Sao tay lại bị như này?” Bà cầm bàn tay của anh lên xem, trông rất xót, vì nó chảy rất nhiều máu cơ mà
Ông Dương Đông Hoàng cũng ngồi xuống cạnh anh.
Ông nhìn thì cũng phán xét, vết thương như này là cũng thuộc mức bình thường rồi, nó không nặng đến nỗi để Hạ Vũ kêu đau lên.
“Con không sao đâu.
Chỉ sơ xuất tý thôi.”
Yên Hân từ bên trong nhà chạy ra, trên tay bê lấy cả hộp cứu thương ra.
Cô định chỉ lấy những đồ cần thiết thôi, nhưng cứ mang cả ra, nhỡ đâu còn cần đến những thứ khác.
“Ơ..
con chào bố mẹ.
Bố mẹ chưa ngủ ạ?” thấy hai ông bà, Yên Hân vội cúi đầu chào.
Sau đó, đi đến bên Hạ Vũ quỳ xuống để xem vết thương cho anh
“Yên Hân! Hạ Vũ nó làm sao thế con?” mẹ anh thấy cô thì vui vẻ, nhưng cũng khôi phục lại thái độ ban đầu để hỏi cô
“Con đã nói không sao rồi mà.
Thôi bố mẹ đi vào nhà đi.” Hạ Vũ lên tiếng nói.
Anh cũng không muốn bố mẹ mình biết quá nhiều, vội vàng lên tiếng đuổi khéo hai ông bà
“Đấy.
Con với cái, lo lắng cho nó, giờ nó đuổi bố mẹ đi như vậy đấy!” mẹ anh tay chống nạnh bất lực nói
Hạ Vũ không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ, Yên Hân ở bên dưới thì cười lớn lên.
Mẹ anh ngồi xuống cái ghế gần đó.
Cả hai ông bà đều nhìn Yên Hân băng bó vết thương cho Hạ Vũ.
Trong quá trình làm, Hạ Vũ cứ kêu lên tiếng đau, rồi nhăn mặt, rồi xót, làm cho Yên Hân lo lắng không thôi.
Không ngờ vết thương nó lại làm Hạ Vũ đau đến như vậy.
Cô chỉ miệng nói xin lỗi, sau đó cố gắng để làm nhẹ hơn.
Được theo ý mình, Hạ Vũ mới gật gật đầu như là thỏa mãn.
Còn hai ông bà Dương Đông Hoàng và Diệp Nhã Uyển thì ngơ ngác, bất ngờ không thôi.
Vì ngày xưa, anh dù có bị thương đến mấy, nặng nhẹ có như nào cũng không kêu lên 1 tiếng nào cả, còn tự mình sơ cứu.
Vậy mà ngày hôm nay, cái vết thương trên tay của anh nếu nói với Hạ Vũ thì cũng không đáng là bao, vậy mà lại để cho Yên Hân làm, rồi còn liên miệng kêu đau
“Anh ơi, con nó đau thật hả anh?” mẹ anh nhìn lên bố anh, miệng tủm tỉm cười mà hỏi.
Ý mẹ anh không phải là hỏi thật, chỉ hỏi đểu mà.
“Đúng rồi, nó đau thật đấy em.
Vết thương nhìn nó đau thế kia cơ mà.” cả hai ông bà bật cười lớn lên, làm cho Yên Hân có chút ngơ ngác, chẳng hiểu tại sao hai người lại cười
Có vẻ Hạ Vũ cũng hiểu ý nghĩa trong 2 câu nói của bố mẹ, nên anh tỏ ra uỷ khuất.
Hạ Vũ được Yên Hân băng bó xong vết thương, nhanh tay nhanh chân cùng Yên Hân đi lên nhà, mặc kệ cho hai ông bà ở đó mà trêu đùa nhau.
______________
Chuỗi ngày sau đó là chuỗi ngày “lười biếng” của Hạ Vũ.
Lợi dụng cái tay đang bị thương của mình, anh nhờ vả, nũng nịu với Yên Hân mọi việc mọi chuyện.
Sáng dậy thì phải lấy bàn chải, kem đánh răng, có khi anh tỏ ra đau quá thì Yên Hân phải vào thay quần áo cho anh.
Mỗi lần thay, cô như 1 người mù, nhắm chặt mắt lại để không thấy cảnh trước mắt.
Quá đáng hơn, Hạ Vũ còn vòi voi cô phải tắm cho mình.
Yên Hân thì không chịu, anh đâu phải là trẻ con nữa đâu.
“Vợ à! Tắm cho anh đi!”
“Không! Đừng có vợ con gì ở đây hết.
Cậu tự mà tắm đi.”
“Không được đâu.
Tay anh