Sau một ngày đi học không một xíu nào là yên ổn thì Yên Hân quay trở về trong trạng thái mất năng lượng.
Cô vừa vào nhà đã chạy thẳng lên phòng mình để nằm, quên cả chào bố mẹ.
Yên Hân nằm một lúc lâu, mới chạy xuống nhà để ăn trưa cùng bố mẹ.
Hôm nay, Minh Thiên không có ở nhà vì anh còn lên công ty để xử lí nốt tài liệu.
Vì vậy nên trong nhà bây giờ chỉ có bố mẹ cô và cô.
“Chào bố mẹ.”
“Chào con yêu, sao vừa nãy đi học về đã chạy thẳng lên phòng luôn thế?” Bố cô xoá xoá đầu cô mà nói
“Dạ con mệt lắm ạ, nay ở lớp có tiết thể dục, cả lớp con phải chạy 3 vòng sân trường mệt rã rời người!” Yên Hân than thở với bố
“Chạy cũng là một môn thể thao tốt đó.
Con cứ chạy nhiều là cũng có một thân hình đẹp thôi.” Mẹ cô từ trong bếp giúp quản gia Lê mang thức ăn lên bàn ăn, nghe thấy tiếng của Yên Hân than thở thì vội nói thêm vài câu
“Vâng ạ, con biết mà, nhưng cái sân trường nó rộng như thế nào thì ba mẹ biết rồi đó, 1 vòng đã đủ làm con rã rời rồi, nay tận 3 vòng nữa.”
“Thôi cố gắng ăn vào để tiếp năng lượng đi nhé..” ông Mộc Phong Trình gắp thức ăn vào bát cô, như là một lời động viên nhỏ khiến Yên Hân cũng vui vẻ hơn
“Dạ.
Con mời ba mẹ ăn cơm.”
Cả nhà lại cùng tiếp tục với bữa ăn.
Trong bữa ăn ấy chỉ toàn là lời nói của Yên Hân, cô kể hết từ chuyện nọ sang chuyện kia cho bố mẹ nghe.
Hai ông bà cũng không có khái niệm là “không được nói trong lúc ăn cơm”, mà hai ông bà muốn tạo đều kiện để cho con cái có thể tự do thoải mái, lắng nghe từng câu chuyện của Yên Hân với thái độ vui vẻ nhất!
Ăn xong, cô lên phòng để nằm ngủ, để cho chiều nay đi học được tỉnh táo hơn.
Đang mơ màng, cô bỗng nghe thấy tiếng cửa phòng của mình mở ra.
Mắt mở ra một tý để xem có người nào vào trong phòng mình.
Yên Hân thấy có một bóng người con trai cao lớn, da trắng, mái tóc màu hạt dẻ đang đứng đó nhìn mình.
Cô tưởng mình đang nằm mơ nên cũng mặc kệ người đó mà tiếp tục ngủ.
“Càng lớn càng xinh, như vậy mới đủ tiêu chuẩn làm vợ tôi chứ.
Tôi sẽ cố gắng lấy lại em về!” Tiếng của người con trai đó nói lên.
Yên Hân có nghe thấy, nhưng vì đang quá buồn ngủ nên cô chẳng thèm quan tâm người đó là ai, không có rảnh để đôi co với họ
Được một lúc, Yên Hân bỗng giật mình tỉnh dậy.
Nhìn đồng hồ thì thấy quá giờ ngủ trưa rồi, cô nhanh chân chạy vào trong nhà tắm mà vệ sinh lại mặt mũi, thay quần áo để đi học, tay cầm theo chiếc Balô mà chạy nhanh xuống dưới nhà.
Ở dưới phòng khách, Yên Hân nghe thấy có tiếng nói chuyện rôm rả chả nhiều người, giọng đàn ông, phụ nữ đều có hết.
Ngó ngó cái đầu ra thì thấy hai ông bà Dương đang ngồi ở đó.
Nhưng vì cái thời gian đang đuổi bắt lấy Yên Hân mà cô chỉ đành chạy qua họ, không quên chào lấy 4 vị phụ huynh
“Cháu chào hai bác ạ, chào bố mẹ con đi học, con muộn mất rồi!” Nói xong câu đó là Yên Hân mất hút luôn, vội vàng đi dép, chạy ra xe nơi tài xế Lưu đang đợi cô.
Cả 5 người trong phòng khách thì ngơ ngác trước cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt.
Yên Hân đi qua nhanh quá, hai ông bà Dương thì chưa kịp nói chuyện, bố mẹ cô thì có hơi ái ngại.
“Không ngờ Yên Hân con bé lại