Trạch Thanh Hy nước mắt lưng tròng nhìn Lý Ngộ Tranh, nhưng chàng trai nào đấy lại ung dung chống cằm nhìn cô bạn thân yêu quý của mình. Lý Ngộ Tranh chẳng thèm để ý tới Trạch Thanh Hy dù chỉ một chút, khiến cô ta vô cùng ấm ức:
"A Tranh..."
"Tôi cũng quen hơi của cô ấy rồi." Nói rồi, Lý Ngộ Tranh gác hai chân lên bàn, thản nhiên huýt sáo, mặc cho Trạch Thanh Hy đang tức đến sắp khóc tới nơi. Nhưng người khác biết chỉ lắc đầu tỏ vẻ đồng cảm. Hai cái con người này quả thật rất thân, chẳng ai có thể chia cách được họ cả. Thật sự không thể tránh khỏi một mối hoài nghi lớn trong mối quan hệ này mà!
"Nghe thấy chưa? Đừng có mặt dày nữa bạn học Trạch à." Đinh Khánh Lam cười như không cười nhìn Trạch Thanh Hy.
"Nhưng tôi thật sự không quen ngồi với người lạ..." Cô ta vẫn không bỏ cuộc, giương đôi mắt bọng nước về phía Đinh Khánh Lam. Đinh Khánh Lam nhíu mày, không thể chịu nổi nữa mà gằn lên:
"Ngộ Tranh! Tao mệt lắm rồi đấy!"
Nghe Đinh Khánh Lam nói xong, khuôn mặt thản nhiên của Lý Ngộ Tranh liền thu lại vẻ lạnh lùng vốn có. Cậu chỉ bộc lộ tính khí thật sự khi ở cạnh Đinh Khánh Lam mà thôi. Lý Ngộ Tranh phóng ánh mắt sắc bén về phía Trạch Thanh Hy, buông thả một từ duy nhất: "Cút!" khiến Trạch Thanh Hy giật mình một cái, vô cùng run sợ trước ánh mắt đầy sát khí này của anh.
Cuối cùng, cô ả nào đấy cũng đành lủi thủi lui về một bàn trống khác. Đinh Khánh Lam gật đầu tỏ vẻ hài lòng, Lý Ngộ Tranh