Đinh Khánh Lam lườm nguýt Lý Ngộ Tranh một cái, rồi bơ luôn cái bản mặt đáng ghét của anh mà quay ra ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Lý Ngộ Tranh dời sự chú ý qua chai nước khoáng được nhét trong hộc bàn của Đinh Khánh Lam. Anh nhướng mày hỏi: "Khánh Lam, trai nước của tao à?"
"Gì cơ?" Đinh Khánh Lam quay đầu qua, khó hiểu nhìn anh. Rồi từ từ nhìn theo hướng ánh mắt mà Lý Ngộ Tranh đang nhìn.
"Trai nước." Lý Ngộ Tranh kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa. Rồi cũng thấy được phản ứng của Đinh Khánh Lam, cô bĩu mỗi một cái, khinh khỉnh nói: "Tính cho mày uống đỡ mệt đấy, nhưng xem ra cái mặt chó của mày không biết điều."
"Mày thấy tao không biết điều chỗ nào hả?" Lý Ngộ Tranh vênh mặt lên nói.
"Đã đi muộn còn to mồm hả?" Đinh Khánh Lam không nhịn được mà gằn từng chữ rít qua từng kẽ răng.
"Tại tao ngủ quên mà!"
"Cũng là tại mày đấy thôi!"
"Tao muốn uống!"
"Không cho!"
"Muốn uống!"
"Không cho!"
...
...
Cãi qua cãi lại, cuối cùng cô cũng chẳng buồn đấu với anh nữa. Cái con người này nhây lắm, lúc nào cũng thích cãi cùn. Đinh Khánh Lam hậm hực lôi chai nước ra ném thẳng về phía Lý Ngộ Tranh, hên là anh nhanh chóng bắt được.
Giờ học bắt đầu, tên đầu bò Lý Ngộ Tranh lăn ra bàn ngủ như một con Cóc chết, Đinh Khánh Lam nhìn mà cũng chẳng buồn nhìn, cô đã quá quen rồi. Bởi vậy, không thể tránh nổi sự hoài nghi về